Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 116 : Đây là một ngoan nhân
Cầm cây búa trên tay, A Phong gồng lấy cơ thể hắn, linh khí cấp tốc như một vòng xoáy cuồng bạo xung quanh, bổ ra một đòn khai thiên tích địa.
Bạo Chấn.
Rầm.
Chung Linh né người sang một bên, đồng thời rút ra thanh trường kiếm, nhiệt độ xung quanh nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Cây búa của A Phong va chạm xuống mặt đất tạo thành một tiếng vang lớn, cùng lúc đó Chung Linh kháng chịu đòn dư chấn, thanh trường kiếm của nàng vòng qua cây búa của A Phong, chém thẳng vào cổ tay hắn.
Choang.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, chỗ cổ tay A Phong xuất hiện một lớp giáp bằng đất, ngăn chặn trường kiếm của nàng.
A Phong vươn người lên, hít sâu một tiếng.
Từng luồng linh khí xung quanh bạo động như thác lũ chảy dọc quanh người hắn. Chỉ trong chốc lát, toàn thân A Phong đã trang bị trên người một bộ giáp hoàn chỉnh, không khác với A Lôi khi trước là bao.
Oa oa. . .
Đám người bên ngoài hò hét, gương mặt hưng phấn đến ửng hồng.
Đây mới thật sự là đánh a.
Liên tiếp ba trận vừa đánh đã hàng, đám người quả thật sắp điên luôn rồi.
Nếu mà trận chung kết còn giống ba trận trước, thì đảm bảo một thời gian sau, danh dự của Linh Hoàng Tông sẽ bị mất hết.
Vòng thứ ba tranh giành thứ hạng này, cũng trở thành một trò cười cho các tửu lâu.
Cao Lãng dõi mắt nhìn lên trên sàn đấu, khuôn mặt nghiêm túc dò xét thực lực của hai người.
Khác với Cao Lãng bản thân không cần quan tâm đến thứ hạng.
Chung Linh lần này, trách nhiệm của nàng vô cùng lớn, nàng cần phải chiến thắng được A Phong, giành lấy hạng Nhất.
Như thế khi vào trong Linh Hoàng Tông, gia nhập Chung Thy trưởng lão sẽ nâng tầm ảnh hưởng của Chung Thy lên.
Cũng là bước đầu tiên để Chung Gia có thể phát triển lại thế lực của mình, từng bước giành lại những gì mà Chung Gia đã đánh mất.
Trận đánh này, Chung Linh phải thắng.
Nhưng. . .
Cao Lãng lắc đầu. Không nói đến thực lực của A Phong sức phòng thủ vô cùng mạnh.
Lại bị thêm Cao Lãng trêu đùa như vậy, A Phong bây giờ giống như là một cái lò lửa.
Chung Linh muốn dập tắt cái lò lửa ấy, cũng không phải là một điều dễ dàng.
Huống chi . . .
Cao Lãng vốn nghĩ A Lôi trên người Song thuộc tính đã đủ hiếm thấy. Không nghĩ đến A Phong cũng trên người mang Song thuộc tính.
Thuộc tính của hắn, có vẻ là Phong thuộc tính và Thổ thuộc tính a.
Mỗi một búa của A Phong, tốc độ nhanh hơn A Lôi rất nhiều, lại thêm khả năng di chuyển của hắn.
Nếu không phải A Phong mang trên người Song thuộc tính, tốc độ nhanh hơn người bình thường, hắn sớm đã bị băng của Chung Linh đóng băng cử động rồi.
Bên trên sàn đấu.
Sau khi A Phong trang bị trên người bộ áo giáp. Hành động của hắn gần như không hề kiêng kỵ gì, điên cuồng tàn phá sàn đấu.
Chung Linh liên tục né tránh, cứng rắn chống lại dư âm của một búa do A Phong bổ ra, xuất kiếm liên tục vào người hắn. Chỉ là có cảm giác như chấu chấu đá xe vậy, không thấm vào đâu.
Một kiếm chém vào áo giáp của A Phong, khoé miệng Chung Linh đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Cánh tay huy một cái, trường kiếm của Chung Linh đi theo một đường vòng cung, chuột kiếm đặt trước ngực nàng, cánh tay gập thành một góc 90 độ, sau đó đâm thẳng ra.
Nhìn thấy động tác của Chung Linh, A Phong trong lòng cảnh giác, lập tức giơ búa đặt trước ngực mình, tạo thế phòng thủ.
Cạch.
Thanh trường kiếm của Chung Linh đi đến, mũi kiếm va chạm với đầu búa, xung quanh người A Phong, từng vết kiếm mà nàng gây ra ban nãy, bộc phát ra.
Băng Phong Chi Lực.
Toàn bộ áo giáp của A Phong, đột nhiên xuất hiện từng tia hàn khí, đóng băng các khớp trên người hắn lại, dần dần lan ra toàn thân.
Chỉ trong một thời gian ngắn. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, A Phong bị biến thành một bức tượng băng tuyệt đẹp.
Hàn khí từ trên bức tượng thoát ra, khiến cho không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.
Đám người bên ngoài trong lòng hơi thấp thỏm, A Phong bị đóng băng như vậy, liệu trận đấu đã kết thúc chưa.
Tên Ngoại môn trưởng lão vốn định bước lên trên, kiểm tra tình trạng của A Phong, chợt nhìn thấy phản ứng trên sàn đấu, hắn liền dừng bước lại.
Rắc rắc.
Trên bức tượng băng vừa mới được hình thành ấy, nhanh chóng xuất hiện một tia vết nứt, lan ra toàn thân.
A Phong cử động, chỉ là hành động của hắn vô cùng chậm chạp, bàn chân phải của hắn, run rẩy nâng lên trên.
Rầm.
A Phong giẫm mạnh chân xuống đất, tạo thành một xung động lớn phá vỡ toàn bộ lớp băng bọc kín trên người hắn, đồng thời ra đi, còn có cả bộ giáp mà A Phong tạo ra.
A Phong nghiêm túc nhìn lấy Chung Linh, đòn đánh vừa rồi của nàng đã khiến hắn tinh thần tỉnh táo lại.
Lần này hắn cần phải cẩn thận hơn. Dù sao đây cũng là trận chung kết, A Phong hắn không muốn bị lật thuyền trong mương.
Nhìn thấy A Phong thoát ra khỏi lớp băng, đám người ủng hộ hắn trong lòng thở phào một hơi, liền tiếp tục hò hét cổ vũ.
Còn đám người ủng hộ Chung Linh, sắc mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, hơi lắc đầu thở dài.
Đối thủ của Chung Linh quả nhiên rất khó giải quyết a.
Chung Linh cũng không vì thế mà cảm thấy tiếc nuối, sắc mặt nàng vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, giống như trận đánh này đối với nàng, không hề quan trọng vậy.
Xung quanh A Phong dần dần xuất hiện từng cơn gió nhẹ, dần dần cơn gió dần dần mạnh lên, thổi bay phấp phới quần áo của hắn.
A Phong gồng lên cánh tay, nắm chặt cây búa, theo quán tính cả người cả búa xoay ngang.
Hình thành một cơn lốc nhỏ, di chuyển dần đến phía Chung Linh.
Chung Linh chém mạnh xuống đất, tạo thành một vạch kẻ ngang trước mặt mình, khẽ nâng kiếm lên, từ chỗ vết chém của nàng, trồi lên thành một lớp băng mỏng.
Cơn lốc do A Phong gây ra, di chuyển dần đến chỗ Chung Linh, tàn phá tất cả mọi thứ nó đi qua.
Rầm.
Cơn lốc đấy phá vỡ lớp tường băng do Chung Linh tạo ra, khiến cho nàng phải nhanh chóng lùi lại, trong khi cơn lốc vẫn duy trì khí thế cuồng bạo của nó.
Chung Linh bình tĩnh bước lùi về sau, đồng thời trường kiếm trên tay nàng liên tục chém xuống đất, tạo nên từng lớp băng trước mặt nàng.
Cứ như thế, một người đuổi một người lùi, di chuyển vòng quanh sàn đấu.
Chung Linh híp mắt, cơn lốc do A Phong tạo ra trước mặt nàng đang dần bị yếu đi.
Không bỏ lỡ cơ hội, ngay khi cơn lốc vừa biến mất, để lộ ra thân hình A Phong ở trong đó, Chung Linh xuất kiếm.
Trường kiếm của nàng vươn ra đâm thẳng vào cổ A Phong.
A Phong vừa để lộ ra thân hình, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người còn hơi lắc lư một cái, ngay khi một kiếm của Chung Linh đâm ra, liền vội vàng né tránh.
Cánh tay cầm búa của A Phong vung ra, quét ngang người Chung Linh.
Rầm.
Từ trên cánh tay trái Chung Linh, nhanh chóng hội tụ từng tia linh khí, tạo thành một lớp băng mỏng, cứng rắn chặn lại một búa này của A Phong.
Cả hai va chạm một cái, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, thanh trường kiếm của Chung Linh chỉ thẳng vào cổ A Phong, có vài tia máu nhỏ từ đó chảy ra.
Khoé miệng Chung Linh hơi nhếch lên, chỉ cần nàng mạnh tay thêm một chút nữa, kiếm của nàng sẽ chọc thẳng vào cổ của hắn.
Tên trưởng lão ngoại môn nhanh chóng chạy lên đẩy ra hai người, sau khi xem xét sơ qua thương thế hai bên, liền tuyên bố Chung Linh thắng cuộc.
Đám người bên ngoài vây xem hơi ngây ra một chút, sau đó từng tiếng hoan hô vang lên, khí thế vô cùng náo nhiệt.
Đây mới đúng là giao chiến a. Trận chung kết này vô cùng đặc sắc, không uổng công ngày hôm nay đến xem thi đấu.
Từ lúc Chung Linh chỉ kiếm lên cổ hắn đến khi tên Ngoại môn trưởng lão tuyên bố Chung Linh thắng cuộc, A Phong vẫn duy trì im lặng.
Hắn không mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn bóng lưng của Chung Linh rời đi. Trên cánh tay trái của nàng, còn xuất hiện vệt máu tươi.
A Phong lắc đầu cười khổ, hắn vốn nghĩ rằng Chung Linh sẽ né đòn đánh đó, thật không ngờ nàng lại cứng rắn đến như vậy.
Chấp nhận thương tổn để giành lấy chiến thắng trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Lần này, hắn thua không oan.
Trong lòng A Phong, nổi lên một cảm giác khác lạ, khiến hắn chăm chú nhìn thêm Chung Linh vài lần, mới đi xuống sàn đấu.
" Ngươi không sao chứ?"
Đón lấy Chung Linh, Cao Lãng nhìn thấy cánh tay nàng rướm máu, ánh mắt hiện lên vẻ quan tâm hỏi.
" Không việc gì? Chỉ là vết thương ngoài da thôi, xương cánh tay trái bị gãy rồi." Chung Linh liếc sang cánh tay của mình, lạnh nhạt đáp.
Cao Lãnh im lặng, trong lòng toát mồ hôi lạnh.
Bị gãy cánh tay trái mà chỉ là vết thương ngoài da, ngươi có phải hay không đối với thương tích trên người mình có hiểu nhầm?
Ngươi chẳng lẽ không có cảm giác đau sao?
Trong lòng Cao Lãng, có thêm một cái đánh giá mới về nàng.
Đây là một ngoan nhân.
" Ngươi tốt nhất nên đi chữa trị, nếu không muốn cánh tay trái bị ảnh hưởng." Cao Lãng hơi chần chừ một chút, mới mở miệng nói ra.
" Ừm." Chung Linh nhẹ giọng đáp lại, ánh mắt lơ đễnh.
Nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của nàng, Cao Lãng hơi lắc đầu, vẻ mặt bất lực không biết nói sao, sau cùng mới không nhịn được nói ra:
" Ta bảo Vân Hi đến giúp ngươi chữa trị nhé?"
Nghe thấy lời Cao Lãng, Chung Linh quay sang nhìn hắn, ánh mắt hơi có thần:" Hắn thì có gì mà phải đến chữa trị giúp ta?"
" Cũng chả sao cả, dù sao Vân Hi cũng rất rảnh rỗi nha, để hắn làm vài việc cũng tốt. Dù sao hắn cũng là đệ tử ngoại môn, tương lai muốn gặp lại cũng khó khăn hơn rất nhiều."
Cao Lãng ánh mắt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói ra.
" Tốt."
Chung Linh ánh mắt hơi thất thần, đáp lại một tiếng, bước chậm đến khu vực chữa thương.
Nhìn lấy bóng lưng Chung Linh, Cao Lãng khoé miệng cười bỉ ổi, nhanh chóng chạy đi gọi Vân Hi đến.
Huynh đệ, cháu của Nội môn trưởng lão đó a.
Ta đã tạo điều kiện đến mức này rồi, ngươi còn không làm gì được cũng quá phế đi?
(ー_ー゛)
. . . . . .
" Được rồi, cũng đã đến lúc chúng ta ra mặt rồi."
Ngồi trên chủ vị, Môn chủ Linh Hoàng Tông Địch Long cười khẽ một cái, liền từ từ đứng lên.
Hai bên cạnh hắn, hai vị phó môn chủ là Đàm Diệu Văn và Vương Hi Phượng cũng đứng lên theo, đi dưới một bước sau lưng hắn.
Đồng thời, xung quanh tất cả Nội môn trưởng lão đồng loạt đứng lên theo, bước xuống khu vực thi đấu. Thanh thế bức cách vô cùng to lớn.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương