Ta Không Khóc
Chương 7 : Hóa ra ta vẫn chỉ là một kẻ ngốc
Bỗng dưng lại có một vị thập thất hoàng tử từ trên trời rơi xuống, (hoàng tử thứ mười bảy)
Khụ khụ, sao lại giống hệt như trong Hồng Lâu Mộng tự dưng lại có một Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống vậy chứ, ha ~
Có lẽ là năm này qua tháng khác rồi, ai ai cũng đều biết có một người tên Văn Dận Từ tồn tại, cho nên khi thánh chỉ hạ xuống, tất cả mọi người cũng chẳng có phản ứng gì, thậm chí đến cả mắt cũng chẳng thèm nâng. Ta đây tất nhiên là người nhà của vị Vương gia đẹp trai kia đó nha!
Đương nhiên, thập thất hoàng tử phong lưu phóng khoáng ta dây hiện tại chính là tâm phúc của đương kim hoàng đế đó!
Ánh nắng chiếu rọi rực rỡ, ngàn dặm không mây. Kết thúc buổi lâm triều cũng là giữa ngày rồi.
“Phụ hoàng ~”
“Tiểu Từ……”
“Phụ hoàng……!”
“Tiểu Từ……”
Một bên là thiếu niên mĩ mạo đẹp như tranh từ đại môn nhẹ nhàng bước tới, một bên là một người trung niên anh tuấn tiêu sái lúc nào cũng vướng víu chính vụ, nổi bật trong một gian phòng rộng lớn đầy ngập ánh mặt trời.
Chạy vội qua, trong mắt ngập nước, trên mặt là nụ cười vô cùng xán lạn!
Năm thước……
Ba thước ~
Một thước……
Ba mươi đề – xi – mét ~
Ba mươi xăng – ti – mét……
Phụ hoàng thân yêu a, chúng ta sắp gắt gao ôm nhau, ta thề sẽ mãi mãi không rời xa ngươi!
“Phụ hoàng……” Thật sự là một thanh âm đáng yêu a, có chút kích động lại thêm phần ai oán, trong niềm vui sướng lại hòa lẫn thêm một chút đau thương!
“Nga, tiểu Từ……!” A nha, thật là một thanh âm nam trung hoàn mỹ, hùng hậu mà êm tai, thể hiện đầy đủ cõi lòng tịch mịch của một vị hoàng đế nha!
Một xăng – ti – mét……
“Khụ khụ……!”
“Đừng có nghịch ngợm nữa!” Quả nhiên, phụ hoàng với ta đều có cùng một suy nghĩ, hung hăng trừng mắt nhìn đầu sỏ phá hỏng không khí “nghẹn ngào” kia của chúng ta, Vũ Văn Khiếu.
“Phụ hoàng……!”
“Tiểu Từ……!”
Lại làm tiếp khung cảnh bùi ngùi kia nha!
“Khụ khụ……!”
“Phu quân a, cứ phanh đi phanh lại thế rất là thống khổ đó!” Nhanh chóng thu hồi đôi tay ôm lấy người trước mắt, nhìn thấy hoàng thượng vẫn vỗ vỗ khoảng không ở trước mặt, nhìn đi, thật là tiếc quá aaaa!
“Phụ hoàng, vấn đề của thị tộc phương bắt phải làm sao bây giờ?” Còn không quan tâm đến ta, hừ, ngươi dám không quan tâm đến ta!
“Phụ thân yêu quý a, hắn không để ý tới con ~” Nặn ra vài giọt nước mắt trong suốt đầy vẻ vô tội, một bộ dáng đáng thương đứng cạnh bên người phụ hoàng cao lớn anh tuấn, ủy khuất nói.
“A nhâ, tiểu thất a, nhìn tiểu Từ thật là đáng thương a, mau, bồi hắn trò chuyện đi!” Quả nhiên chỉ có lão cha ta là còn có nhân tình, nga, không đúng, là lão cha của tiểu Từ mới đúng.
“Cái này…….!”
“Ngươi,……!” Ngoan ngoan nào a, sao lại trừng mắt với ta thế chứ, ha hả!
“Phụ thân, phụ hoàng……!” Ta lập tức xuất ra thần công làm nũng.
“Khiếu, ngươi không thể nói chuyện với tiểu Từ sao?”
“Ngươi! …….!”
Không còn dám trừng ta đúng không, ha ha, “Phu quân a, kỳ thực ta rất thích giọng nói của ngươi a!” Ôm ôm, hôn hôn, cọ cọ, sờ sờ, hi hi hi, vị Vương gia đẹp trai này giận mà không dám nói gì nha, úc yêu, lại còn run run lợi hại như vậy sao!
“Phụ hoàng, chúng ta chơi cờ đi!”
“Được!”
Rời khỏi cái ôm ấm áp, bước đi, rồi lại quay đầu nhìn, khóe miệng khẽ nở một nụ cười. Một tháng, nhịn ta đã một tháng rồi, chẳng lẽ vẫn phải tiếp tục như thế sao? Vũ Văn Khiếu!
Cõ lẽ Hoàng đế thực sự thương nhớ người từng là ái nhân kia, có lẽ là vì ta đã mất đi quá nhiều những thứ gọi là thân tình này, mà cho dù thế nào đi chăng nữa, nhìn thấy vị hoàng đế tịch mịch cô đơn trước mắt này, ta chỉ còn một nguyện vọng duy nhất, đó là có thể cùng y cười thật khoái hoạt.
Thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, vẫn luôn thấy bóng dáng Vương gia cách đó không xa. Có cơn gió êm dịu lướt qua, vẫn không hề làm suy giảm vẻ tiêu sái, suất khí của hắn.
Hắn đang nhìn ai? Nhìn ta ư?
Ta không biết, điều duy nhất ta biết, điều duy nhất ta có thể tự nói với chính mình, rằng đừng tự mình đa tình.
Không hơn!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
12 chương
215 chương
298 chương
130 chương
20 chương