Ta Không Khóc

Chương 46

“Chết tiệt, đồ điên!” Có người đánh vỡ sự tĩnh lặng này, thanh âm quen thuộc như vậy, ta biết, là của ngục tốt thô lỗ kia! Gã dùng chăn bao trùm lấy ta, gã là người tốt, mồm miệng nói chuyện thì rất khó nghe, nhưng lại không muốn ta chịu thương tổn! Muốn giãy dụa nhìn mảnh trăng kia một chút, “Ngươi thần kinh a, đừng nhúc nhích, nếu không ta cũng bị chiếu vào mất!” Ta nở nụ cười, tấm chăn rách nát đã bán đứng lời nói của ngục tốt, kỳ thực tấm chăn nho nhỏ kia sao có thể trùm kín được thân thể của hai nam nhân đây? “Ngươi ngây ngô cười cái gì a? Ngươi bị điên thật rồi!” Nước miếng bay tứ tung, thế nhưng ta vẫn như trước nở nụ cười, “Đúng vậy, ta đang phát sốt mà!” “Hừ, thật nhàm chán!” Xuyên qua tấm chăn, có thể thấy bóng tối đã bao trùm tất cả, ta mới phát hiện ban đêm đã không còn ánh trăng nữa, hay là vì mắt ta đã không thể mở ra nổi nữa rồi? Thế nhưng ta không mở miệng hỏi, bởi vì ta đang ngủ! Mọi vật đều trở nên hắc ám, cái gì cũng không có, cái gì cũng không thừa lại, tựa như ngay cả hô hấp cũng đã đình chỉ lại rồi. Chậm rãi lang thang trong bóng đêm, có lẽ đã trở thành thói quen rồi! Có phải xuyên qua tầng tầng hắc ám này sẽ là ánh dương quang hay không? Có lẽ là như vậy đi! Thế nhưng có ai biết chính xác đây? Cuối tầng hắc ám, Một gian nhà tranh trơ trọi đứng ở nơi đó, nó đang chờ đợi khách nhân đi theo hắc ám mà tới, hay là thu lưu những kẻ đáng thương đi lạc? “Ngươi lại tới nữa ư?” Thiếu niên trong bóng đêm lẳng lặng nhìn thấy người kia, trong mắt là nét u buồn thật sâu. “Vì sao lại chọn ta mà đưa đến thế giới không thể chịu nổi kia” Người nọ nở nụ cười, cười đến thực nhạt, thực đạm, tựa như đó chỉ là vấn đề nhỏ nhặt không đáng nói mà thôi! “Ngươi rốt cuộc đã tới hỏi ta vấn đề này ư? Huệ Thành Thiên, chính là, ngươi muốn loại đáp án nào đây?” Trầm mặc, thiếu niên không trả lời, người thanh niên đối diện thiếu niên ấy cũng không nói gì nữa. Bước vào nhà tranh, có thể ngửi thấy mùi thuốc đông y thoang thoảng, là thuốc gì? Có lẽ chỉ có người thanh niên kia biết, bởi vì đó là nhà của y. “Ngươi với hắn vốn đã là sai lầm rồi, sai lầm vì đã đầu thai, sai lầm vì đã được sinh ra, sai lầm vì đã… được sống!” Vì Tiểu Thiên mà rót một tách trà, chính mình lại lẳng lặng ngồi đối diện hắn, tựa như người này bắt đầu giảng đạo lý. “Vậy hiện tại thì sao?” “Ha ha…… đại khái là như thế đi!” “Không, không đúng!” Túm lấy cổ áo thanh niên, kích động hét chói tai, chén trà rơi xuống, thế nhưng nước trong chén một giọt cũng không rơi cùng, “Không đúng, các ngươi đã sai rồi, sai hết rồi, mặc kệ thế giới này thực sự có phải thế giới hiện tại hay không, cũng không phải, không phải là thế giới ta nên ở lại, không phải!” “Vậy ngươi muốn một cuộc sống như thế nào đây?” Buông tay, tựa như hết thảy sức lực đều bị rút đi, chậm chạp ngồi phịch xuống mặt đất, nhìn đôi tay đang run rẩy, “Ngươi xem, đây không phải tay của ta, không phải sao?” “Ngươi biết?” Gật đầu, ta biết, từ lần đó sau khi bị thương, ta phát hiện trên người mình có một cái bớt khó hiểu, từng hỏi qua hạ nhân, bọn họ nói đó là ký hiệu phụ mẫu Văn lưu lại, thế nhưng hắn biết, chính mình không thể có chuyện có cái bớt kia trên người, trừ phi…… Đây không phải thân thể hắn! “Đó là bởi vì thời đại bất đồng, dời thân thể đi so với việc dời linh hồn đi khó hơn nhiều lắm, hơn nữa….. các ngươi vồn là đồng linh thể!” “Đồng linh thể?” Thanh niên nhìn thiếu niên vẫn một bụng đầy nghi vấn, nở nụ cười, “Thế này thật giống như khi bắt đầu nói chuyện với y!” “Y đã tới đây? Người tên Tiểu Từ kia?” Gật đầu, “Y đã đến trước ngươi rất lâu rồi!” Lại tiếp nhận chén trà, thế nhưng lần này, hắn lại gắt gao giật được cái chén ấy!