Tà Hoàng - Dạ Đế
Chương 10
Tại một biệt viện ở ngoại thành.
Bịch!
Y Lam không chút thương tiếc ném hắc bào nam nhân vừa nhặt được lên giường, vừa nghiến răng nghiến lợi lầm bầm chửi. Cái tên khốn này, ăn thứ gì mà nặng như vậy? Vác hắn có một lúc mà vai và eo của nàng đã muốn gãy ra rồi. Đúng là đáng ghét mà. Bất quá, nếu đã nhặt về thì không thể để yên vậy được, không thì tên này sẽ chết mất.
Y Lam thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ lôi hòm thuốc ra bắt đầu làm việc. Lại nhìn thấy cái mặt nạ màu đen hắn đang đeo, cảm thấy rất ngứa mắt, tiện tay tháo ra luôn. Mặt nạ vừa ra, mỹ nam liền hiện(câu này ta chế, không có trong truyện đâu:)). Hai mắt Y Lam sáng lên nhìn nam tử trước mặt, tay trong vô thức đưa lên lau nước miếng. Tên này không ngờ lại đẹp trai đến vậy, quả không uổng công nàng cứu hắn mà. Xem kìa xem kìa, da thật trắng, thật mịn, sờ thật thích. Y Lam cứ thế không chút kiêng nể ăn vụng đậu hủ của nam nhân kia, trên mặt thỏa mãn, không chút hiện lên vẻ xấu hổ hay áy náy nào.
Sờ nắn nam nhân nọ một hồi, Y Lam mới lưu luyến rời tay, bắt đầu chữa trị cho hắn. Thế nhưng vừa cởi áo ra, nàng liền toát mồ hôi lạnh. Tên này cư nhiên lại bị tương nặng như vậy, trên người sơ sơ cũng gần hai mươi vết thương. Nếu như nàng cứ ngồi đó chơi đùa thêm một khắc nữa thì chắc hắn sẽ chết vì mất máu rồi.
Trong lòng không khỏi xấu hổ, chỉ vì bản tính ham chơi của mình mà suýt nữa đã hại chết một mạng người, Y Lam quyết tâm phải chữa cho nam nhân này thật tốt. Loay hoay hơn nửa canh giờ, cuối cùng Y Lam cũng đã hoàn tất chữa trị cho nam nhân kia. Thấy trời cũng đã sắp sáng, Y Lam ra ngoài tìm Tiểu Hồng, dặn nàng ấy chuẩn bị bữa sáng rồi gục đầu lên bàn ngủ thẳng. Hic, ai bảo nàng mệt quá làm chi chứ!!!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Cũng chẳng biết là đã qua bao lâu, Thương Lam Hàn chậm rãi mở mắt, muốn ngồi dậy thì cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, mới sực nhớ lại trận chiến hôm qua. Hai mắt hắn lóe lên tia sáng thấu xương, hàn khí cùng sát khí cùng lúc phát ra khiến nhiệt độ của căn phòng cấp tốc tụt xuống. Thù này không trả, hắn liền không gọi là Thương Lam Hàn nữa. Đúng lúc này...
Hắt xì!!
Y Lam đang ngủ ngon lành thì cảm thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, không nhịn được mà giật mình tỉnh dậy, hắt xì một cái. Haiz, rõ ràng hôm qua trời còn nóng như vậy, sao đột nhiên lại lạnh rồi? Lão thiên chết tiệt, đúng là làm ăn thật chẳng ra sao mà!!!
Thương Lam Hàn có chút ngơ ngác nhìn tiểu cô nương vẻ mặt ngái ngủ đang nằm dài trên bàn kia, khuôn mặt có chút đỏ bừng lên. Thật sự là đáng yêu chết đi được mà!!! Khuôn mặt tròn trịa, trắng mịn nõn nà. Cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào chúm chím. Hai hàng lông mi dài rậm cong vút như bức màn sa bí ẩn che đi đôi mắt to tròn, trong veo còn ngấn hơi sương. Cả người tiểu cô nương toát ra thứ khí chất thoải mái, tinh khôi khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Tiểu cô nương chợt quay sang nhìn hắn, lông mày xinh đẹp hơi chau lại, hỏi:
- Ngươi sao thế? Sao mặt lại đỏ bừng thế kia? Có phải sốt rồi không?
Dứt lời, liền tiến tới, tay toan đặt lên trán hắn để kiểm tra. Thương Lam Hàn có chút xấu hổ, gạt tay của nàng đi, khẽ ho một tiếng:
- Khụ, ta không sao, chỉ tại rời nóng quá thôi. Ừm, tối qua là cô nương đã cứu ta về sao?
Y Lam gật đầu, nhanh nhẹn đỡ hắn dậy tựa vào giường, rót cho hắn chút nước rồi thong thả nói:
-Tối qua ta có việc ra ngoài, tình cờ gặp được chuyện của ngươi. Trước đây ta cũng từng bị đồng bọn phản bội mà suýt chết nên mới tiện tay cứu ngươi về. Ngươi ở yên đấy cho ta, ta bảo Tiểu Hồng đem thức ăn tới cho ngươi, một lát sẽ thay thuốc sau.
Dứt lời, liền để mặc Thương Lam Hàn ở đấy, một mình đi ra ngoài. Thương Lam Hàn trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hắn đường đường là một trong “Thất công tử” lừng danh thiên hạ - Lam Hàn công tử - kiêm cung chủ của Ám cung lừng danh giang hồ, sao có thể dễ dàng bị một nữ tử lay động được. Lại nói, mỹ nữ trong thiên hạ, chỉ cần hắn mở miệng một tiếng liền có vô số người tìm đến hiến thân. Hắn tuyệt đối không thể rung động trước một nữ nhân chỉ mới gặp có một lần được? Chợt nghĩ đến tiểu tử thúi Mạc Kỳ Tuyên kia, trong lòng không khỏi cười khổ không thôi. Lần này gặp chuyện đến trễ, chắc tiểu tử đó đã đem hắn ra mắng không biết bao nhiêu là lần rồi.Cũng không biết tiểu tử này có việc gì mà đột nhiên gọi hắn đến nữa? Đúng là phiền phức mà!!!
Ở Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên đang xử lý công văn chợt hắt hơi mấy cái rõ to. Hừ, không biết là ai đang nói xấu hắn đây. Hắn mà bắt được kẻ đó thì nhất định phải đánh cho một trận nhớ đời.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
9 chương
18 chương