Một lát sau, hắn nói: "Trước tắm đi." Ta mừng rỡ mãnh liệt, nhưng dù sao loại chuyện này chưa từng trải qua, chỉ ở đáy lòng vọng tưởng qua mấy lần, hốt hoảng là khó tránh khỏi. Mà hắn trấn an ta luống cuống, chủ đạo tất cả. Chúng ta ở trên giường bộc trực thẳng thắn, ta vịn bờ vai của hắn, hắn hôn ngực của ta, ta cắn môi, tròng mắt ướt át. Thanh âm của hắn trầm thấp, "Thanh Thanh, gọi ta một tiếng." Lòng ta hỗn loạn, nói thật nhỏ: "Cẩm Trình, Chu Cẩm Trình. . . . . ." . Cảm giác được hắn tiến vào thân thể của ta, cảm giác đau khiến cho ta kêu thành tiếng, hắn vuốt tóc của ta, ta mơ hồ nghe được hắn nói: "Đừng khóc. . . . . . Ta chỉ có ngươi." Cảm giác đau đớn cùng tê dại truyền khắp toàn thân, ta cảm thấy được mình giống như phiêu đãng trên nước, thỉnh thoảng chìm đắm, thỉnh thoảng lơ lửng. Ta nắm thật chặt chiếc bè gỗ duy nhất có thể cứu ta, "Chu Cẩm Trình. . . . . ." Ta nhận được giấy thông báo nhập học, ta trúng tuyển, ngày mười tháng chín đến báo danh. Chu Cẩm Trình thấy giấy thông báo kia thì chỉ nói: "Ngày đó ta đưa ngươi đi." Ngày đó hắn không đưa ta đi, hắn có một hội nghị không đi được. Tự ta sắp lại đồ đạc, thuê xe đến sân bay. Khi máy bay cất cánh ta cũng không nhìn thấy hắn tới.