Dọc đường đi, Tiểu Phó mừng rỡ như thể sau khi vượt mọi chông gai cuối cùng cũng có được kho báu, khóe miệng không nhịn đươc cứ giương lên cao. Minh Khinh Khinh không biết anh chàng đẹp trai này rốt cuộc đang vui vẻ cái gì, nhưng bị anh lây nhiễm, tâm tình của cô cũng tươi mát như trong đêm hè thổi qua một ngọn gió. Ngôi sao Tiểu Trần của hệ sao Cooper mà Tiểu Phó đã tặng tự động nằm yên giữa những ngón tay cô, giống như một chiếc nhẫn be bé xinh xinh độc nhất vô nhị. Minh Khinh Khinh cảm thấy rất xinh đẹp, thỉnh thoảng lại muốn nhấc ngón tay lên ngắm nghía, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không phù hợp với hình tượng của mình. Cô không thể nào ở trước mặt tiểu zombie bày ra dáng vẻ chưa trải sự đời thế được. Vì thế, Minh Khinh Khinh cố gắng kiềm chế ý muốn nhìn chằm chằm vào ‘chiếc nhẫn’. Khóe môi cô vô thức nhếch lên cao, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dự định buổi tối lúc đi ngủ sẽ trốn vào trong chăn để ngắm nghía cho thật kỹ. Phó Tuyết Thâm sau khi được Minh Khinh Khinh nắm tay, liền dùng một lực đạo không nhẹ không nặng nắm ngược lại tay cô. Anh sợ dùng lực quá mạnh sẽ khiến cô bị thương, cũng sợ lực quá nhẹ tay cô sẽ trượt khỏi lòng bàn tay anh. Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trên bãi cỏ giữa hai căn biệt thự, Phó Tuyết Thâm cũng chưa muốn buông tay ra. Hai người cứ như vậy đã nắm tay nhau suốt một quãng đường dài. Trong không khí như toát ra một hơi thở mập mờ, mơ hồ và rời rạc. Lúc Minh Khinh Khinh mở cửa định bước xuống xe, tay trái của cô vẫn bị giữ chặt. “Sao thế?” Minh Khinh Khinh nhìn Phó Tuyết Thâm, sau đó lại liếc nhìn góc váy của mình, cũng không bị mắc kẹt. “Không có gì.” Phó Tuyết Thâm nói. Minh Khinh Khinh chỉ chỉ ra ngoài xe: “Anh không buông tay sao em xuống xe được?” Phó Tuyết Thâm nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh rồi chậm rãi nói: Vậy để anh buông ra.” Nói thì nói như vậy, nhưng khi Minh Khinh Khinh vừa định xuống xe, bàn tay của anh lại nắm tay cô chặt hơn. Minh Khinh Khinh thử rút tay ra, nhưng không thể nào rút ra được, đành phải ngồi lại một lần nữa: “Anh muốn qua đêm trong xe luôn sao?” “Chỉ là anh không muốn buông ra thôi.” Phó Tuyết Thâm nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, đáng thương nói: “Không biết lần sau mình lại nắm tay là khi nào nhỉ.” Anh cảm thấy dù chỉ một giây anh cũng không muốn buông ra. Bàn tay như không nghe theo sự sai khiến của anh, cứ mỗi lần được nắm tay Minh Khinh Khinh, lại giống hệt như đi giữa sa mạc nắm được một vốc nước, hoàn toàn không có cách nào buông ra. Anh tham lam mỗi khoảnh khắc được ở bên cạnh cô. Minh Khinh Khinh mặt dày nói: “Xuống xe rồi nắm tiếp cũng được mà.” Phó Tuyết Thâm yếu ớt đáp: “Vậy cũng phải mất ba mươi giây nữa.” Minh Khinh Khinh: “Anh tính luôn rồi ư? Chúng ta xuống xe mất ba mươi giây?” Phó Tuyết Thâm: “Anh có thể dịch chuyển tức thời, nhưng em xuống xe thì ít nhất cũng phải mất mười giây.” Minh Khinh Khinh hít vào một hơi: “Mười giây anh cũng chịu không nổi sao?” “Đúng vậy, chịu không nổi.” Phó Tuyết Thâm cảnh giác nói: “Nhưng hình như em khá là vui vẻ trong mười giây rời khỏi tay anh thì phải.” “......” Minh Khinh Khinh đành phải nhận thua: “...!Người ta nói phụ nữ sau khi yêu vào sẽ vô cớ gây sự, tại sao giống đực các anh cũng như vậy chứ hả?” Phó Tuyết Thâm mở to hai mắt: “Em đã bắt đầu chán ghét anh rồi ư?” Minh Khinh Khinh: “......” Sau một hồi tranh luận có ghét hay là không ghét, Minh Khinh Khinh gào lên: “Ngừng lại, rơi xuống sông cứu anh trước, hứa luôn, không chán ghét, không bội tình bạc nghĩa....!nhưng anh nói xem nếu không buông tay thì làm sao chúng ta xuống xe đây?” “Anh có cách.” Phó Tuyết Thâm nói. Anh đột nhiên xoay người sang, áp sát cô. Đôi mắt xanh lam của anh còn đẹp hơn cả ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, trên người anh còn mang theo một làn hơi lạnh nhàn nhạt từ những ngọn núi tuyết. Khoảnh khác hơi thở của anh phả vào mặt, Minh Khinh Khinh thừa nhận trái tim đã lỡ mất một giây. Cô vô thức nín thở, xoay đầu sang một bên. Ngay sau đó, Phó Tuyết Thâm bế cô lên, dịch chuyển ra bên ngoài xe. Lúc anh đặt cô xuống đất, hai người vẫn đang nắm chặt tay nhau. “Như vậy là được rồi.” Tiểu Phó đắc ý quơ quơ bàn tay đang nắm của hai người. Minh Khinh Khinh: “.....” Bệnh thần kinh à! * Để thể hiện sự tôn trọng của mình, sau khi động cơ xe hoàn toàn tắt và hai người đã bước ra khỏi xe, đám võ sĩ Claflin từ biệt thự đối diện lập tức ào ra, lần lượt đứng thành hai hàng, nghiêm trang cúi chào Phó Tuyết Thâm và Minh Khinh Khinh: “Tham kiến vương tử điện hạ và vương tử phi điện hạ!” Biểu cảm của Minh Khinh Khinh như muốn nổi điên: “Người trên hành tinh của anh mỗi lần nhìn thấy chúng ta đều phải khoa trương như vậy sao?” Phó Tuyết Thâm, người đã quen với quy định của giai cấp quý tộc Claflin nhìn về phía nhóm người này: “Khoa trương sao?” “Vậy mà còn không khoa trương ư?” Minh Khinh Khinh chỉ vào hàng võ sĩ đang quỳ một gối xuống đất, bởi vì tay trái bị Phó Tuyết Thâm nắm lấy nên cô phải dùng tay phải: “Người không biết còn tưởng đâu là chúng ta đang diễn kịch sân khấu đấy.” Chưa đợi Phó Tuyết Thâm đáp lại, người võ sĩ đứng đầu lập tức lên tiếng: “Nếu vương tử phi điện hạ không muốn chúng tôi hành lễ với ngài, về sau chúng tôi sẽ không làm như vậy nữa.” Minh Khinh Khinh ngớ ra. Đãi ngộ này cũng tốt quá đi chứ. Mấy người ở phía sau cũng lũ lượt nói theo anh ta: “Vâng, mọi việc đều tùy theo ý muốn của vương tử phi điện hạ.” Nói xong, mọi người lại ngẩng đầu liếc nhìn vương tử điện hạ. Đây là vị vương tử phi khó khăn lắm mới kiếm được, sau này vương tử điện hạ còn phải dựa vào cô để vượt qua kỳ mẫn cảm, nói cô là báu vật của hành tinh, là cọng rơm cứu mạng của vương tử điện hạ cũng không quá lời. Vương tử điện hạ phải khẩn trương học cách tùy cơ ứng biến, không thể để thiên nga trong tay bay mất được! Người đứng đầu lại nói: “Nếu chúng tôi còn làm điều gì phật ý vương tử phi điện hạ, xin vương tử phi điện hạ hãy chỉ ra, chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa ngay lập tức!” Các võ sĩ khác cũng nhao nhao lấy lòng cô: “Phải, lập tức sửa chữa!” Minh Khinh Khinh nghe bọn họ gọi cô là ‘vương tử phi điện hạ’ thì vô cùng ngượng tai, nhịn không được nói: “Thực ra mọi người cứ kêu tôi là Minh Khinh Khinh được rồi, không cần phải tôn xưng như vậy đâu, kỳ quái lắm.” Người đứng đầu lập tức đáp: “Chúng tôi không dám!” Minh Khinh Khinh nói: “Nhưng ở bên ngoài mà gọi tôi như vậy, để người khác nghe được sẽ ảnh hưởng tới tôi. Những người Trái đất khác cũng sẽ cảm thấy rất dị hợm.” Người đứng đầu chần chừ một lúc mới cất tiếng: “Nếu vương tử phi điện hạ đã dặn dò như vậy, về sau trước mặt người khác chúng tôi sẽ xưng hô giống hạm trưởng Jormungandr, gọi ngài là Minh tiểu thư, nhưng sau lưng thì ngài vẫn là vương tử phi điện hạ.” Minh Khinh Khinh đắn đo một lát rồi nói: “Được rồi, cứ gọi như vậy đi.” Mấy chục võ sĩ đang ở đây đều do Marites mang đến sau này, Minh Khinh Khinh cũng chưa tiếp xúc nhiều với bọn họ, lúc này nhìn người đứng đầu cô mới nhận ra hình như anh ta là thủ lĩnh của bọn họ. Minh Khinh Khinh thấp giọng hỏi Phó Tuyết Thâm đang đứng bên cạnh: “Những người này làm công việc gì trên hành tinh của anh? Người đứng đầu này tên là gì?” “Những người này đều là võ sĩ và kỵ binh. Người đứng đầu là một kỵ binh hạng nặng, thuộc hạ của một vị hoàng thúc, tên là Nhiếp Sướng —— ” Phó Tuyết Thâm còn chưa nói xong, đột nhiên nhéo nhẹ vào tay Minh Khinh Khinh, “Em hỏi chuyện này để làm gì?” Minh Khinh Khinh nhìn ngũ quan rắn rỏi và đường nét cơ bụng rõ ràng thấp thoáng dưới bộ quân phục của Nhiếp Sướng bằng ánh mắt tán thưởng, nói: “Trước đây em còn cho rằng đàn ông trên hành tinh của anh ngoại trừ anh ra, những người khác đều bụng bia giống như hạm trưởng, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, có một số người cũng có thể làm được ngôi sao thần tượng luôn ấy chứ.” Mặc dù giọng nói của Minh Khinh Khinh rất khẽ, nhưng phàm là người của hoàng tộc Claflin thì đều có chút siêu năng lực, thính giác nhạy bén vượt xa người Trái đất. Nhiếp Sướng có chút ngại ngùng sờ sờ đầu: “Đa tạ vương tử phi điện hạ đã khen ngợi.” Minh Khinh Khinh bỗng nhiên cảm thấy sau ót nổi lạnh. Cô quay đầu lại. Phó Tuyết Thâm đang nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt điển trai lúc này đã đen lại như đít nồi. Minh Khinh Khinh: “.....” Có người yêu ghen tuông cực độ là một thể nghiệm gì cuối cùng cô cũng được nếm trải. Minh Khinh Khinh vội vàng thì thầm vào tai Phó Tuyết Thâm: “Đương nhiên là diện mạo của Nhiếp Sướng có thể làm ngôi sao thần tượng, nhưng nếu muốn trở thành siêu sao quốc tế thì phải là kiểu người có diện mạo, khí chất và thân hình cực phẩm như Tiểu Phó của chúng ta đây.” Phó Tuyết Thâm vẫn bất mãn hừ hừ một tiếng. Nhiếp Sướng vội vàng nói: “Vương tử phi điện hạ quá khen rồi, thần làm sao dám so với vương tử điện hạ được.” “Được rồi,” Phó Tuyết Thâm nói, “Còn không mau tránh ra?” Nhiếp Sướng lúc này mới đứng lên, từ trong túi cất đồ lấy ra một thứ đồ vật. Là một khối ngọc nhỏ dùng để liên lạc đã được mã hóa. Anh ta bước nhanh tới trước mặt hai người, nói với Phó Tuyết Thâm: “Điện hạ, bệ hạ liên lạc với ngài qua thiết bị liên lạc 3D nhưng không được. Đây là thông điệp mà ngài ấy đã gửi đến một giờ trước, chắc là chuyện gì đó rất quan trọng. Đại nhân Tinh Ba có chuyện quan trọng phải trở về Claflin trước, không thể đích thân trình lên ngài, nên đã kêu tôi giao lại cho ngài.” Phó Tuyết Thâm đưa tay ra đón lấy. Hơn nữa còn không quên lấy thân hình cao lớn của mình chặn hoàn toàn Minh Khinh Khinh khỏi tầm mắt của Nhiếp Sướng. Minh Khinh Khinh: “.....” Minh Khinh Khinh dùng tay chọc vào lưng Phó Tuyết Thâm, buồn cười nghĩ thầm trong bụng, xem ra bản tính rộng lượng của thời kỳ tiểu zombie chỉ là giả vờ mà thôi, còn thực tế vương tử điện hạ của Claflin là một tên quỷ rất hẹp hòi..