Edit & Dịch: Emily Ton. Hoàng Nguyệt Ly nhìn nhìn sắc trời, khóe miệng gợi lên, cười nói: "Thái Tử điện hạ còn có gì chỉ giáo? Nếu như không có, ta không rảnh phụng bồi!" "Ngươi chờ đã!" Nàng xoay người muốn đi, Thái tử vội vàng tiến lên một bước, muốn ngăn nàng lại. Bạch Nhược Kỳ không nghĩ tới, Hoàng Nguyệt Ly thật đúng là đã hấp dẫn ánh mắt Thái tử, âm thầm ghi hận trong lòng. Nàng ta vội vàng tiến lên một bước, không dấu vết chặn Thái tử lại, nhỏ giọng nói: "Thái Tử điện hạ, ngài đừng nóng giận, hãy để Tam muội ta đi thôi! Nàng còn nhỏ tuổi không hiểu quy củ, cách đây mấy ngày bởi vì một chút sự tình, bị cấm túc trong một thời gian dài, thật vất vả lắm mới ra được bên ngoài, ngài cũng đừng so đo cùng nàng." Miệng nàng ta nói giống như rất độ lượng, nhưng lại không dấu vết mà nhắc tới sự tình đã phát sinh mấy ngày trước đây. Tuy rằng nàng ta không nói rõ, nhưng mấy ngày hôm trước, thời điểm khi phu nhân Hầu gia tiến cung, đã sớm tuyên truyền tin tức về sự tình chất nữ tư thông với người khác, xấu hổ và giận dữ nên đã thắt cổ tự tử, kết quả là chết không thành. Tin tức này thọc tới trong cung, Thái tử tự nhiên cũng đã nghe thấy. Một đôi mày kiếm của hắn lập tức nhíu lại. Tưởng tượng đến tiểu nha đầu này đã làm sự tình đồi phong bại tục như vậy, nói không chừng cũng đã thất trinh. Trong lòng hắn bỗng cảm thấy buồn nôn một trận, một chút rung động vừa rồi, trong nháy mắt hầu như biến mất không còn. Vừa rồi, làm sao lại nhìn một phế vật với phẩm chất đạo đức bại hoại lâu như vậy? Quả thực là đã bị trúng tà! Vẫn là Bạch Nhược Kỳ có thiên phú xuất chúng, lại là nữ nhân dịu dàng xinh đẹp như vậy, mới có thể xứng đôi với hắn! Nghĩ đến đây, ánh mắt Thái tử nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly lại trở nên chán ghét. "Xem ra, sau khi Bạch tam tiểu thư bị cấm túc, cũng chưa tỉnh lại từ sai lầm của mình, vẫn cứ kiêu ngạo và ương ngạnh như thế! Hội đấu giá này không phải là nơi ngươi nên tới! Người tới, đưa Bạch tam tiểu thư về Võ Uy Hầu phủ, giao cho Võ Uy Hầu quản giáo!" Phía sau Thái tử, hai thị vệ mặc áo giáp màu đen tiến lên vài bước về phía trước, ngăn ở trước mặt Hoàng Nguyệt Ly. Hoàng Nguyệt Ly dừng bước chân, quay đầu lại cười như không cười liếc mắt nhìn hai người một cái. "Thật là thú vị, không biết ta đã phạm sai lầm ở đâu? Cần phải hồi phủ để suy nghĩ lại?" Thái tử hừ lạnh một tiếng: "Cần ta phải nói ra? Sự tình ngươi tư thông với nam nhân bên ngoài, đều đã truyền tới trong cung! Thân là một nữ nhi Võ Uy Hầu năm đó, lại làm ra sự tình đồi phong bại tục như thế! Còn kháng cự không chịu nhận sai?" "Nhưng......" Hoàng Nguyệt Ly vô tội chớp chớp mắt, "Ta chỉ đơn giản nói mấy câu với người xa lạ, đã bị biến thành tư thông. Vậy Nhị tỷ và Thái tử không có hôn ước, lại thân mật mà ước hẹn ra ngoài đi dạo trên phố như thế, lại còn ngồi cùng một chiếc xe ngựa, đây được xem là gì? Gian phu ****? Là bắt gian một đôi?" Trong những người vây xem, có không ít thiếu nữ vốn dĩ đã không ngừng ghen ghét đối Bạch Nhược Kỳ, hiện tại nghe được những lời này, đều kín đáo nghị luận. "Đúng rồi, rốt cuộc còn chưa mở yến tuyển phi, bộ dáng của Bạch Nhược Kỳ tỏ vẻ chính mình là thái tử phi, còn đi dạo phố cùng với Thái Tử điện hạ, quả thật là không biết xấu hổ!" "Đúng vậy, rốt cuộc thánh chỉ còn chưa hạ đâu, cứ ra vào có đôi như vậy, còn vênh váo đắc ý!" "Vạn nhất Hoàng Thượng không chọn nàng làm thái tử phi, vậy nàng đã thân mật với Thái tử như vậy, ai còn dám cưới nàng?" Nháy mắt, khuôn mặt Bạch Nhược Kỳ trở nên đỏ bừng! "Ngươi...... ngươi vừa nói gì? Ngậm máu phun người! Ta và Thái Tử điện hạ thanh thanh bạch bạch, chỉ là bằng hữu mà thôi, ngươi dựa vào cái gì mà nói chúng ta là gian phu ****? Ngươi, thật không biết xấu hổ, tiểu tiện......" Bạch Nhược Kỳ tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã lộ nguyên hình, thật vất vả mới khống chế lại chính mình, nuốt lời thô tục trở vào. Đồng thời, có chút thấp thỏm nhìn nhìn Thái tử phía sau. Hy vọng thất thố vừa rồi của mình, không khiến cho Thái tử chú ý, khiến hắn sinh ra chán ghét với mình. Cũng may, lần này, Thái tử cũng bị tức giận không ít, căn bản không rảnh quan tâm tới nàng. Ánh mắt hắn dừng ở trên người Hoàng Nguyệt Ly, cười lạnh nói: "Được! Thật là hồ đồ gàn bướng! Một thiên kim Hầu phủ nho nhỏ, còn dám dĩ hạ phạm thượng! Còn chờ cái gì? Mau bắt lấy nàng!"