Hoàng Nguyệt Ly suy nghĩ, đang định nói chuyện. Bỗng nhiên, một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ phía sau nàng. "Tam muội muội, thì ra đúng thật là ngươi! Vừa rồi ta đã nhìn thấy bóng dáng từ xa, cảm thấy có chút quen mắt, còn nghĩ rằng mình đã nhìn lầm!" Hoàng Nguyệt Ly xoay người, thấy Bạch Nhược Kỳ đang đứng cách đó không xa ở phía sau nàng. Nàng cau mày không chút dấu vết. Hôm nay, nàng vốn là chuẩn bị tới xem náo nhiệt và trải nghiệm tiền lăn vào mình, tâm tình rất tốt. Không nghĩ tới, sẽ đụng phải người đáng ghét như ruồi bọ như vậy, ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Bảy ngày trước, lúc còn ở Võ Uy Hầu phủ, khuôn mặt Bạch Nhược Kỳ còn sưng giống như đầu heo, nhưng hôm nay vừa thấy, toàn bộ vết sưng vết bầm trên mặt nàng ta đã hoàn toàng biến mất không thấy, khuôn mặt đã khôi phục lại trơn bóng trắng nõn hơn cả ngày xưa. Xem ra, nàng ta đã tìm được luyện dược sư cấp hai trở lên để điều trị khuôn mặt, bằng không không có khả năng chữa lành nhanh như vậy! Hơn nữa, hôm nay rõ ràng là Bạch Nhược Kỳ đã tân trang rất tỉ mỉ, ăn mặc một thân váy áo thêu thùa tinh xảo màu vàng nhạt, trên mặt trang điểm xinh đẹp, còn đeo các loại châu ngọc đá quý quý báu. Tuy rằng nàng ta giả vờ hoa lệ, nhưng không hề có chút nào không khiếm nhã, ngược lại khi trang điểm biết nhấn mạnh vừa phải tạo nên mỹ mạo của nàng ta. Cùng với nụ cười như có như không, giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng, thoạt nhìn thật đúng là phong phạm của một tiểu thư khuê các xuất xắc nhất! Hoàng Nguyệt Ly đánh giá trên dưới một phen, cười nói: "Ta tự hỏi là ai, nguyên lai là Nhị tỷ a! Tại sao ngươi lại ra ngoài? Ta nghe nói, ngươi bị thương rất nghiêm trọng, vẫn luôn dưỡng thương ở Hầu phủ, không dám ra ngoài gặp người!" Bạch Nhược Kỳ kinh ngạc nói: "Tam muội, ngươi đã nghe tin đồn ấy từ nơi nào? Ta đơn giản là bị chút phong hàn, tĩnh dưỡng ở nhà mấy ngày, vì sao lại truyền ra loại bình luận khó chịu ấy?" Trong giọng nói của nàng ta mang theo vài phần bất đắc dĩ, ánh mắt cũng theo đó nhíu lại. Nếu ngươi chỉ nhìn vào biểu tình của mình, nhất định sẽ cảm thấy, Hoàng Nguyệt Ly là một muội muội gàn bướng hồ đồ, không chịu nghe quản giáo của tỷ tỷ, khiến nàng ta cảm thấy khó xử! Nữ nhân này...... không hổ là nhân vật thần nữ của Nam Việt Quốc, khác xa so với đầu óc đơn giản của Bạch Nhược Nghiên. Thời điểm ở bên ngoài, thật sự là rất biết cách diễn. Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày, "Thì ra chỉ là lời đồn đãi...... ta đây liền chúc mừng Nhị tỷ đã khỏe mạnh lại! Bất quá, sau này ra cửa cần phải chú ý, biệt viện cũ nát bất kham của ta, thật sự có gió lớn, Nhị tỷ vẫn nên ít tới, miễn cho lại bị "phong hàn"!" "Ngươi!" Vẻ mặt Bạch Nhược Kỳ đã có biểu tình bị tổn thương. Diễn, tiếp tục diễn! Hoàng Nguyệt Ly không hài lòng với trái tim ghê tởm của nàng ta. Nhưng trong lòng nàng còn nhớ tới đại sự bán đấu giá, không rảnh dài dòng với nàng ta, chỉ có thể sau này sẽ tìm cơ hội trả thù lại. Cho nên, nàng trào phúng vài câu, liền chuẩn bị chạy lấy người! Nhưng mà, Hoàng Nguyệt Ly vừa mới chuyển thân, đã bị người ngăn lại. Một giọng nam trong sáng truyền đến: "Thì ra Bạch tam tiểu thư kiêu ngạo và ương ngạnh như thế, chút lễ nghi với đường tỷ cũng đều không có! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay quả nhiên đã được kiến thức qua!" Hoàng Nguyệt Ly dừng lại bước chân, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua. Ở bên người Bạch Nhược Kỳ, đang đứng một nam tử phong độ nhẹ nhàng, đường nét khuôn mặt hắn rất tuấn mỹ, khí chất xuất chúng. Trường bào trên người có màu vàng nhạt càng hiện lên quý khí thanh cao nhất. Biểu tình của hắn kiêu căng lãnh đạm, đặc biệt thời điểm khi nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly, còn mang theo một tia miệt thị. Nam nhân này...... hình như có chút quen thuộc...... Xung quanh truyền đến từng trận kinh hô. "Thái tử! Là Thái Tử điện hạ! Hội đấu giá hôm nay, đã hấp dẫn Thái Tử điện hạ đích thân tới hiện trường đấu giá!" "Chẳng lẽ hôm nay, huyền khí mang ra bán đấu giá thật sự cường đại như vậy, ngay cả Thái tử cũng tới!"