Tiểu hài tử chỉ mới chạy ra được hai bước, đã bị Hoàng Nguyệt Ly nắm cổ áo sau lưng kéo lại, xách trở về.
"Đủ rồi! Ta đã nói trong bữa tối hôm qua, sao lại luôn có dấu răng đáng ngờ, thì ra là đã bị tiểu tặc ngươi ăn vụng! Ngươi còn nếm từng cái chân gà một, có phải hay không?"
"Ách......"
Tiểu hài tử phát hiện ra mình đã nói lỡ miệng, rụt rụt cổ.
Nhưng rất nhanh, hắn lại đúng lý hợp tình nói: "Hừ, lần trước khi ta phun lửa thay ngươi, rõ ràng ngươi đã hứa với ta, sẽ cho ta ăn thịt mỗi bữa, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?"
"Ta đã nói cho ngươi ăn thịt, nhưng không phải để ngươi ăn vụng!"
Tiểu hài tử vặn vẹo đầu một cái, ngạo mạn nói: "Thế thì thế nào? Tiểu gia ăn chân gà của ngươi, là đã cho ngươi mặt mũi! Nếu không phải tay nghề của đầu bếp ngươi có chút kỹ năng, tiểu gia ta sẽ không ăn đâu!"
"Nga, nguyên lai là cho ta mặt mũi......"
"Thế thì sao!"
Hoàng Nguyệt Ly cười như không cười nói: "Chả trách người ta thường nói, phải giáo dục nghiêm khắc hơn đối với tiểu hài tử, không thể quá cưng chiều, xem ra là ta chưa có kinh nghiệm."
Tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nụ cười của nữ ma đầu có chút âm trầm, lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Hắn lui về phía sau một bước, "Ngươi...... ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi......"
Không chờ hắn nói xong, Hoàng Nguyệt Ly đã dùng một tay bế hắn lên, hạ mặt xuống và đối mặt với hắn, sau đó đặt hắn lên trên đùi mình.
Bàn tay nàng vừa động, tiểu hài tử đã sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trở nên nhợt nhạt, lập tức khóc lên như quỷ khóc sói gào.
"Cứu mạng, nữ ma đầu muốn đánh người! Ô ô ô, khi dễ ta là tiểu phượng hoàng không cha không nương không ca ca! Tâm địa ngươi quá độc ác! Được thôi, ngươi đánh đi, đánh chết ta, rốt cuộc sẽ không có ai nói cho ngươi biết, làm thế nào để mở cái hộp kia ra!"
Hắn vừa kêu khóc, vừa xoắn cổ, từ khe hở ngón tay lén nhìn biểu tình trên mặt Hoàng Nguyệt Ly.
Hoàng Nguyệt Ly đương nhiên chú ý tới đôi mắt nhỏ của hắn, không biết nên khóc hay nên cười.
Tiểu phá hài đã học ở đâu, biểu tình như thể sẽ bị nàng đánh chết.
Đừng bị lừa bởi tiếng khóc thảm của hắn, trên thực tế mặt đều không có một chút nước mắt, hơn nữa nàng còn chưa đụng tới mông hắn, hắn đã khóc lên như vậy, không phải hắn quá hăng hái hay sao?
Tuy nhiên, nghe thấy tiểu hài tử nhắc tới chiếc hộp, nàng vẫn buông hắn ra.
"Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra với cái hộp kia?"
Hoàng Nguyệt Ly cũng không cảm thấy, những thành tựu của mình trong việc chế tạo huyền khí sẽ không bằng người khác, cho nên, chỉ có thể thuyết minh chiếc hộp kia có nơi nào đó không bình thường.
Tuy rằng nàng không thể nhìn ra, nhưng tiểu phượng hoàng dù sao cũng là thần thú, mặc dù không đáng tin cậy, nhưng kiến thức khẳng định vẫn cao hơn so với nàng, nói không chừng thật sự có thể nói ra đạo lý nào đó.
Tròng mắt tiểu phượng hoàng vừa chuyển, nói: "Hắc hắc, điều này......"
Hoàng Nguyệt Ly vừa thấy ánh mắt này, liền biết xú tiểu quỷ đã học không tốt, đang muốn làm bộ làm tịch.
Nàng lập tức ngắt lời hắn, "Tiểu Vượng Tài, tỷ tỷ muốn nhắc nhở ngươi, sự tình ngày hôm qua, tỷ tỷ còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, hôm nay ngươi nói chuyện nhất định phải cẩn thận đấy!"
"Ngày hôm qua? Ngày hôm qua có chuyện gì?" Tiểu phượng hoàng khó hiểu nói.
Hoàng Nguyệt Ly cười tủm tỉm nói: "Tiểu thí hài, ngươi chính là khí linh khế ước của tỷ tỷ, vì sao đêm qua tỷ tỷ đã triệu hoán ngươi rất lâu, ngươi cũng không xuất hiện vậy?"
Đêm qua, thời điểm các chủ Thiên Trân Các xuất hiện, Hoàng Nguyệt Ly đã từng nghĩ tới việc triệu hồi tiểu phượng hoàng ra ngoài, phun ra một ngụm phượng hoàng chân hỏa, cho dù không phun chết hắn, cũng có thể khiến nam nhân kia lập tức cút đi!
Không nghĩ tới, trong thời khắc mấu chốt nghiêm trọng, tiểu thí hài lại không đáng tin cậy như vậy, gọi như thế nào cũng không có phản ứng. Nàng hoài nghi hắn lại trốn đi ăn vụng đi!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
33 chương
10 chương
22 chương
11 chương
24 chương