Chẳng qua đây đều là đám rác rưởi thiên phú nhị phẩm tam phẩm mà thôi, làm sao có thể so sánh với nàng, thật sự nghĩ rằng có thể giành được hạng nhất trong trận tỷ võ lần này sao?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Bất kể là cơ hội bái quốc sư làm sư phụ, hay là vị trí thái tử phi, tất cả đều là của Bạch Nhược Kỳ nàng!
Hoàng hậu ho một tiếng, tất cả âm thanh nghị luận dừng lại.
“Được rồi, vậy bổn cung tuyên bố quy tắc. Lần này không phải là hội thi đấu chính thức, chỉ là tiết mục góp vui cho đào hoa yến mà thôi, vậy nên không có quy định gì nghiêm ngặt, mọi người có thể tự chọn đối tượng muốn khiêu chiến, đương nhiên người được khiêu chiến cũng có thể từ chối, tất cả trên tinh thần tự nguyện, không được miễn cưỡng, ép buộc đối phương.”
Thiên Lăng đại lục lấy võ làm trọng.
Trên yến tiệc, tỷ thí quy mô nhỏ giữa những người trẻ tuổi vốn là truyền thống lâu đời của Thiên Lăng đại lục.
Đã là góp vui cho yến tiệc, không phải thi đấu chính thức, nên tự nguyện chính là nguyên tắc quan trọng đầu tiên.
Chẳng qua mặc dù nói như vậy, nhưng trong khung cảnh thế này, người được khiêu chiến lại từ chối thì thật sự là chuyện vô cùng mất mặt.
Dù sao võ giả tu luyện cũng là chuyện nghịch thiên, tranh đoạt vận mệnh với trời!
Cho nên, chỉ có thể tiến lên chứ không thể lùi bước!
Nếu như gặp phải người mạnh hơn mình liền không dám ứng chiến, như vậy không chỉ khiến người khác xem thường, nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến niềm tin chiến thắng của bản thân, khiến tu vi bị khựng lại.
Đương nhiên, trừ phi có nguyên nhân đặc biệt, thông thường sẽ chẳng ai chuyên đi khiêu chiến đối thủ yếu hơn mình.
Hành vi ức hiếp quả hồng mềm như vậy, dù có thắng cũng sẽ khiến người ta khinh thường, đi đến đâu cũng sẽ bị người đời chế giễu.
Hoàng hậu nói tiếp: “Ngoài ra, xin các vị nhất định phải chú ý, lần này là tỷ thí trên tinh thần giao hảo, nhất định phải dừng tay đúng lúc, đừng làm ra chuyện thương vong. Dù sao mọi người cũng đều là thiên kim quý tộc của Nam Việt quốc chúng ta, trước sau gì cũng giáp mặt nhau, chớ làm tổn thương hòa khí.”
Sau khi nói xong hoàng hậu nâng chén trà lên, nhường thời gian lại cho các vị thiên kim tiểu thư có mặt ở đây.
Sau một hồi yên tĩnh, một thiếu nữ gương mặt tròn trịa thân hình nhỏ nhắn đứng lên, cúi người hành lễ, sau đó lên tiếng: “Ta là tứ nữ nhi của hộ bộ Ôn thượng thư, tu vi là Khí Huyền cảnh tầng thứ tư, ta muốn khiêu chiến nhị tiểu thư Diệp Linh của Diệp Trung đường.”
Hoàng hậu gật đầu nhẹ.
Diệp Linh nghe thấy liền đứng dậy ứng chiến.
Bãi đất trống trước cổng Từ Ninh cung đã được vây lại để làm võ đài cho các thiên kim tỷ thí.
Bên cạnh võ đài còn có không ít Kim Vũ vệ tinh anh đứng trông chừng, một khi phát sinh sát thương ngoài ý muốn, bọn họ có thể kịp thời ngăn cản.
Hai vị cô nương cúi chào nhau bằng tư thế chuẩn, sau đó bắt đầu xuất chiêu, một đến một đi, vô cùng náo nhiệt.
Chẳng qua trong mắt những người khác, phần tỷ thí này có chút nhàm chán.
Ôn Tiểu Vãn và Diệp Lăng đều là thiên phú nhị phẩm, tu vi Khí Huyền cảnh tầng thứ tư, trong đám thiên kim kia xếp hàng trung hạ đẳng.
Hơn nữa hai người cũng không có độc môn huyền kỹ hay huyền khí cao cấp gì để thu hút người xem, xuất chiêu cũng vô cùng thận trọng, sợ đánh bị thương đối phương, một chút bùng nổ cũng không có.
Rất nhanh, Ôn Tiểu Vãn nhân lúc chiếm ưu thế ra một chiêu giành chiến thắng.
Dưới đài chỉ có vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Chẳng qua hai cô nương này cũng không để tâm.
Dựa vào tu vi của mình, bọn họ biết không thể nào được quốc sư coi trọng, cũng không thể nào trở thành thái tử phi.
Nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều vị hoàng tử đang muốn tuyển phi nữa đấy!
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
9 chương
39 chương
63 chương
277 chương
55 chương
87 chương