“Ngươi… ngươi ngậm máu phun người!” Nghe đủ những tiếng bàn tán, nhìn thấy những ánh mắt khinh bỉ, Bạch Nhược Kỳ không ghìm được, đứng phắt dậy. “Thái hậu nương nương, người hãy nghe Kỳ nhi nói, chuyện không phải như vậy…”  Hoàng Nguyệt Ly tiến lại gần cô, tỏ vẻ lo lắng. “Nhị tỷ, tỷ đừng kích động, ban nãy không phải đã nói với tỷ rồi sao? Lời Lưu Y Chính nói, tỷ đừng để ý, bất kể hắn nói thế nào, chân tướng nhất định sẽ được bày ra sáng tỏ, không ai có thể đổ oan cho tỷ!” “Ngươi… người muốn đổ oan cho ta, chẳng phải là ngươi sao?”  “Nhị tỷ, muội đã nói gì tỷ sao?” “Đủ rồi!” Thái hậu ngắt lời, “Lúc nãy cũng đã nói rõ rồi, chuyện này giao hết cho Ly nhi hỏi, không ai được phép ngắt lời! Giờ để bổn gia yên tĩnh một lát! Kẻ nào nói tiếp, bắt kẻ đó rời cung cho ta!” Quân thần vây quanh đều hoảng sợ không dám hé một lời.  Hoàng Nguyệt Ly lại một lần nữa đối mặt với Lưu Y Chính, nghiêm nghị nói: “Lưu Y Chính, sao ngươi có thể chia rẽ ly gián, phá hoại tình cảm tình cảm của hai tỷ muội ta như vậy? Ta cùng Nhị tỷ đã sống với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm khăng khít keo sơn, ngươi nghĩ nói vài lời hoang đường là đã khiến chị em ta ngờ vực lẫn nhau sao? Nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi!” Lưu Y Chính nghe những lời này, lại càng nôn nóng. Hắn hận không thể rèn sắt thành thép mà rằng: “Tam tiểu thư, sao ngươi có thể ngốc như vậy chứ? Ngươi thật sự nghĩ rằng nhị tỷ ngươi thực lòng đối tốt với ngươi sao? Cô ta lúc nào cũng nghĩ cách để ngầm ám hại ngươi đó? Ngươi hãy nghĩ cho kĩ đi, đừng để người ta hại rồi còn giúp họ đếm tiền!”  Bạch Nhược Kỳ xuýt nữa thì không kìm chế được. Rốt cuộc là ai mới là người bị hại, lại còn đi đếm tiền giúp? Chính là Lưu Y Chính đúng chứ?  Tên nha đầu đáng chết thật nham hiểm, không hại người là tốt, cô ta còn ngốc nữa, thế gian này chẳng còn ai đủ thông minh nữa rồi! Thế nhưng, tiếng lòng của Bạch Nhược Kỳ vốn chẳng ai nghe thấy được. Hoàng Nguyệt Ly càng tỏ vẻ mặt đỏ bừng tức giận, đến nỗi tay như run run, phẫn nộ nói: “Ngươi mau im miệng lại! Nhị tỷ sao có thể ám hại ta chứ? Rõ ràng là nói láo!”  Trông thái độ cô như vậy, Lưu Y Chính càng thấy hứng thú. Cô càng không tin, hắn càng muốn nói rõ ràng minh bạch cho cô nghe! “Hứ, cô ta không thể hại ngươi sao? Nói đến chuyện hôm nay đi! Ngươi nghĩ mà xem, lúc nãy không phải chính nhị tỷ đích thân đến mời ngươi uống rượu sao? Không phải là uống hết rượu, cô ta liền chóng mặt ngất xỉu sao? Đây không phải là ngẫu nhiên! Chính ta cũng không biết được, sao cô ta lại vụng đến mức tráo nhầm chén rượu, tự mình uống hết ly rượu đã bị tẩm thuốc!”  Hoàng Nguyệt Ly dường như nhớ lại chuyện gì, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó như phải chịu đả kích rất lớn, đầu óc choáng váng, suýt thì ngã xuống. “Không thể nào, chuyện này không thể nào, đây chắc chắn là âm mưu của kẻ khác, chính nhị tỷ cũng không biết được trong ly rượu có thuốc cơ mà!” “Ha ha, ngươi không tin à? Được, coi như chuyện ngày hôm nay không có căn cứ, lẽ nào bình thường ngươi không hề có cảm giác gì sao? Hồi nhỏ sức khỏe ngươi không tốt, mỗi lần phải tiến cung, đều bị chóng mặt phát sốt, ngươi nghĩ là do ngươi sao? Đó đều là Bạch Nhược Kỳ bảo ta kê thuốc cho ngươi uống, để nhà ngươi lần nào cũng đổ bệnh đúng lúc!”  “Cái gì? Sao có thể chứ? Đích thị là ngươi nói láo, đừng cho rằng những chuyện không có chứng cứ đều có thể nói láo…” “Ha ha, còn nữa, lần trước có người nói ngươi tư thông với một nam nhân bên ngoài, nhưng chẳng phải ngươi còn chẳng biết làm thế nào để đến hậu viện sao? Đó chính là do nhị tỷ ngươi đã cho ngươi dùng thuốc mê… thật trùng hợp là thứ thuốc này cũng là do ta chế ra!” Lưu Y Chính càng nói càng hăng, đem tất cả những chuyện Bạch Nhược Kỳ bắt nạt tam muội mấy năm nay tiết lộ ra hết.