“Cái gì? Ta đang nghe nhầm sao?”
“Sao có thể như thế được?”
“Lưu Y Chính, ngươi điên rồi sao? Hay là tai ta có vấn đề?”
Lưu Y Chính nhắc lại một lần nữa, tất cả mọi người tại hiện trường đều đưa mắt nhìn nhau, các thiên kim tiểu thư cũng không còn màng đến phải giữ thể diện trước mắt thái hậu, ồ lên một tiếng kinh ngạc tỏ vẻ thất vọng lắm.
Thái hậu cũng sững người: “Chuyện này…”
Bạch Nhược Kỳ đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Lưu Y Chính, quát lớn: “Lưu Y Chính, ngươi… ngươi ngậm máu phun người! Ý gì đây chứ? Sao có thể phun ra những lời nói dối vô căn cứ như vậy! Nhà ngươi không thể chỉ vì để thoát tội, mà cắn người lung tung như một con chó dại! Thái hậu không đời nào lại đi tin những lời nói hồ đồ của ngươi!”
Thục phi nói theo: “Không sai! Những điều này thật bẩn thỉu! Chẳng khác gì ép người quá đáng! Ngươi không những cố ý ngộ nhận mà còn làm mất mặt Bạch nhị tiểu thư, bây giờ còn quay lại cắn người, bổn cung muốn hỏi, nhà ngươi rốt cuộc còn lương tâm không?”
Bạch Nhược Kỳ quỳ trước mặt Thái hậu, khóc lớn mà rằng: “Thái hậu nương nương, người có thể làm chứng cho thần! Lưu Y Chính là bởi do lỗi của thần mới bị trị tội, nên hắn mới cố ý báo thù, nói ra những lời lẽ như vậy!”
Thái hậu cau mày, có vẻ như đã bị tình thế rối ren như vậy làm cho hồ đồ.
Lúc đó bà không thể lường trước được kẻ ném đá sau lưng mà Lưu Y Chính nói lại chính là Bạch Nhược Kỳ?
Điều này vốn dĩ nói cũng không thông? Kẻ nào lại có thể tự hạ độc chính mình cơ chứ?
Xem ra, quả nhiên giống như lời Bạch Nhược Kỳ nói, Lưu Y Chính chỉ đang cố ý báo thù.
Thái hậu tức giận nói: “To gan, đã đến bước này rồi, ngươi còn dám nói năng bừa bãi, lừa gạt bổn gia, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Thục phi thừa cơ nói: “Người đâu, lôi tên không biết sống chết này xuống cho ta, đánh cho ta thêm 100 trượng!”
“Thái hậu nương nương, thần oan quá! Thần oan quá! Thần thật sự không nói dối, đều là do tên Bạch Nhược Kỳ dã tâm thâm độc… hu hu hu!”
Lưu Y Chính ra sức phản kháng, nhưng đấu không nổi với sức lực của thị vệ.
“Thái hậu nương nương, hay người cứ để Lưu Y Chính nói hết đã!” Hoàng Nguyệt Ly bình tĩnh mở lời.
Bạch Nhược Kỳ ánh mắt đầy căm hận nhìn cô, nói: “Bạch Nhược Ly, ngươi có ý gì? Tên lang băm hại tỷ ngươi ra nông nỗi này, ngươi còn muốn nói đỡ cho hắn, ngươi… ngươi… ngươi có còn coi ta là tỷ tỷ không?”
Cô ứa nước mắt, đôi mắt đỏ ửng, đăm đăm nhìn Hoàng Nguyệt Ly.
Trông thấy thái hậu cau mày, Bạch Nhược Kỳ ngầm đắc ý.
Hừm, còn để ngươi giả tạo cái tình tỷ muội này đến bao giờ, đến giờ cũng không giả tạo nổi rồi.
Hoàng Nguyệt Ly lắc đầu bất lực, khẽ nói: “Nhị tỷ, sao tỷ có thể nói vậy chứ? Muội muội đau lòng lắm… Muội để Lưu Y Chính ở lại cũng là muốn tốt cho tỷ mà!”
“Tốt cho ta sao?” Bạch Nhược Kỳ hàm răng nghiến chặt: “Đừng lừa dối nữa, coi như ngươi đừng nhìn thấy ta được không?”
Hoàng Nguyệt Ly ra vẻ tổn thương lắm, quay đầu nhìn Thái hậu.
“Thái hậu nương nương, thần thật sự muốn tốt cho tỷ tỷ. Tuy rằng lời Lưu Y Chính nói, vẫn chưa có gì đáng tin, nhưng những lời nói dối thường sẽ có những lỗ hỏng, nghe hắn nói, mới có thể lôi tên thủ phạm giấu mặt ra ngoài ánh sáng. Nếu giờ để hắn rời đi, lỡ chẳng may thủ phạm lén ra tay giết Lưu Y Chính diệt khẩu, chẳng phải cái gì cũng sẽ lần không ra sao?”
Thái hậu nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.
“Ly nha đầu, bổn gia quả đã xem thường nhà ngươi, vẫn là ngươi suy nghĩ thấu đáo, đến những chuyện này cũng nghĩ ra được.”
Hoàng Nguyệt Ly cúi đầu e thẹn, khiêm tốn đáp: “Thái hậu nương nương quá khen rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
9 chương
39 chương
63 chương
277 chương
55 chương
87 chương