Lý cô cô nịnh nọt nói: “Trí nhớ của thái hậu nương nương giỏi thật, chuyện cách đây đã chục năm mà vẫn nhớ như in!”
Thái hậu tỏ vẻ cao hứng mà nói: “Hóa ra là nha đầu Ly, bổn gia vẫn nhớ nhà ngươi! Năm đó trông ngươi còn nhỏ xíu, lúc nào cũng theo Lưu Phong tiến cung, mẫu nương cũng là người đẹp từ trong trứng, có thiên tư, lúc đó ai ai cũng nghĩ ngươi sau này sẽ trở này kiều nữ trong thiên hạ. Chớp mắt cái, ngươi đã lớn như vậy rồi! Lại đây bổn gia ngắm nhìn chút nào!”
Hoàng Nguyệt Ly bước nhẹ gót sen, dáng người thanh thoát tiến đến trước mặt thái hậu.
Khi cô lướt qua Bạch Nhược Kỳ, Bạch Nhược Kỳ đưa đôi mắt nhìn chằm chằm cô với ánh mắt hình viên đạn.
Hoàng Nguyệt Ly đối đầu với cái nhìn của ả nhưng miệng lại nở nụ cười thật ngọt mà thật hiền.
“Thái hậu nương nương, ta có một thỉnh cầu thay nhị tỷ, xin người hãy để nhị tỷ đứng dậy trước! Hôm nay tỷ ấy vừa bị tổn thương, lại còn bị người khác hiểu lầm, phải chịu muôn vàn uất ức! Nếu cứ để tỷ ấy quỳ như vậy, e rằng sẽ chịu không nổi!”
Cô vừa mở lời, đã nói hộ nỗi lòng của Bạch Nhược Kỳ.
Thái hậu cười nói: “Tên nha đầu này, lại quan tâm tỷ tỷ như vậy, thủ túc tình thâm, không tồi! Là bổn gia hơi vô tâm rồi, người đâu, mau đỡ Bạch nhị tỷ đứng dậy, dìu cô ta sang một bên nghỉ ngơi!”
Hoàng Nguyệt Ly cúi người nói: “Đa tạ thái hậu!”
Thái hậu miễn lễ, hòa nhã nói: “Ly nha đầu, ngươi cũng khá lâu không tiến cung rồi đúng không? Ngươi cũng thật đáng thương, nghe nhị thúc ngươi nói, sức khỏe ngươi không tốt, bao nhiêu lâu nay vẫn không rời giường bệnh, bổn gia vẫn lo nhà ngươi có gì đó không thỏa. Không ngờ hôm nay trông vậy, dường như ngươi cũng có phần rạng rỡ không kém rồi!”
Hoàng Nguyệt Ly đáp: “Nhờ có sự quan tâm của thái hậu, Ly nhi luôn luôn nhớ đến người! Đáng tiếc vài năm trước sức khỏe không tốt, ít lâu sau cho dù có hồi phục một chút, nhưng khi đó thần không có cách nào tu luyện, chỉ sợ tiến cung rồi khiến người khác cười chê, mới không dám xuất môn, bây giờ thì khác rồi.”
Nghe được câu này, thái hậu mắt sáng ngời.
“Nói như vậy, lẽ nào bây giờ ngươi đã có thể tu luyện rồi sao?”
Thái hậu càng nhìn Hoàng Nguyệt Ly càng thấy thích thú.
Vốn dĩ, nói về xuất thân, Hoàng Nguyệt Ly là con gái của Bạch Lưu Phong, Bạch Lưu Phong năm đó cũng là cao thủ của Thất Trọng cảnh, tại một đất nước nhỏ như Nam Việt quốc, Thất Trọng cảnh dù sao cũng xứng đáng với danh xưng “Bậc thầy vô song”!
Ngược lại, phụ thân của Bạch Nhược Kỳ là Bạch Lưu Cảnh, chẳng qua chỉ là võ giả tầng chín Ngự Huyền cảnh.
Nói ra thì hai người họ đều là Võ Uy hầu, nhưng cái gì cũng biết một chút, một sự khác biệt tựa thiên cao địa viễn.
Vua và thái hậu đều rất rõ, rốt cuộc là người nào mới xứng đáng là nữ trưởng hầu phủ thật sự.
Nếu như có thể, họ cũng không muốn chọn Bạch Nhược Kỳ.
Nhưng Bạch Nhược Ly trước đây quá kém cỏi, mấy năm gần đây lời ra tiếng vào khắp thiên hạ, đều nói sức khỏe cô yếu ớt, thân hình, có phần gầy còm xấu xí hầu như chẳng được di truyền một chút thiên tư của Bạch Lưu Phong.
Không chỉ vậy, gần đây còn có tin đồn cô còn có tình ý gian với một nam nhân bên ngoài!
Một người như vậy, làm sao có thể trở thành thái tử phi?
Ngược lại, Bạch Nhược Kỳ cũng vì thế mà được nổi bật thêm.
Vốn dĩ, thái hậu hoàn toàn không nghi ngờ gì với những tin đồn này, bây giờ trông thấy con người thật của cô, bà mới nhận ra, những tin đồn một chút cũng không đáng tin cậy!
Trông dáng một thiếu nữ tuổi đời còn non trẻ, bất luận là tướng mạo, khí chất, phong thái đều xuất chúng, đến công chúa của hoàng thất cũng ngả mũ cúi chào!
Hơn nữa, cô còn có tình có nghĩa, hành động quan tâm đến tỷ tỷ của cô, cũng cộng không ít điểm trong mắt thái hậu.
Ấn tượng mà thái hậu dành cho Hoàng Nguyệt Ly tốt đến vậy, nhưng đáng tiếc một điều, Hoàng Nguyệt Ly không có thiên phú tu luyện.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
9 chương
39 chương
63 chương
277 chương
55 chương
87 chương