Thái hậu chưa kịp nói gì, Thục phi đã lạnh lùng lên tiếng.
“Câm miệng! Ngươi không nghe viện sứ nói sao? Mạch tượng này không thể nào chẩn đoán nhầm, ngươi rõ ràng là cố ý nói sai sự thật, muốn hủy hoại thanh danh của Bạch nhị tiểu thư. Đã vậy còn muốn nói lời bịa đặt trước mặt thái hậu sao, đây chính là tội khi quân! Bây giờ âm mưu đã bại lộ, ngươi còn muốn ngụy biện?”
“Vi thần không dám ngụy biện, vi thần chỉ sợ thái hậu bị người ta lừa dối...”
“Ngươi phạm đại tội còn không biết hối cải, muốn tiếp tục bịa chuyện lừa gạt thái hậu sao?”
“Vi thần đã biết tội của mình, cam tâm chịu phạt, chỉ là không thể để cho kẻ đứng sau thoát tội...”
“Câm miệng!”
Thục phi nghe hắn nói đến kẻ đứng sau liền lập tức chặn họng hắn.
“Người đâu, mau đem kẻ phạm tội khi quân này khéo xuống, giam vào thiên lao! Tội khi quân chứng cứ đã rõ ràng, ngươi có nói thêm gì cũng vô ích thôi!”
Thị vệ bên cạnh Thục phi lập tức nhận lệnh, bắt giữ Lưu Y Chính kéo ra ngoài.
“Ưm ưm ưm...”
Miệng Lưu Y Chính bị thị vệ bịt chặt, những lời trong bụng đều không thể nào nói ra.
Thục phi phất phất tay, ra hiệu cho thị vệ nhanh chóng kéo người kia ra khỏi tầm mắt của thái hậu!
Hiện tại oan khuất trên người Bạch Nhược Kỳ khó khăn lắm mới được rửa sạch, phải nhanh chóng dẹp yên chuyện này, không để ảnh hưởng đến việc tuyển phi, đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Nếu như để dây dưa đến chuyện hạ dược, thì mọi chuyện coi như xong!
Thái hậu tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, suýt chút nữa làm bệnh suyễn tái phát, hiện tại đang được đám thái y vây quanh chăm sóc, nên không chú ý đến tình hình bên này.
Khi Lưu Y Chính sắp bị kéo ra khỏi rừng đào, thì...
“Dừng lại!”
Một giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên.
Âm thanh không lớn, nhưng lại khiến người ta giật mình.
Thái hậu sau khi uống thuốc, hô hấp đã điều hòa trở lại, nghe thấy có người lên tiếng, liền kinh ngạc nhìn sang.
Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng từ góc rừng đào chậm rãi bước ra.
Dáng vẻ của nàng nhu mì xinh đẹp, khí chất thanh tao, mang theo một loại phong thái khác hẳn với những người khác, sắc hồng phấn của những đóa hoa đào đang nở rộ ánh lên gương mặt vẫn còn chút non nớt kia, khiến nàng trở nên yêu kiều tuyệt mỹ.
“Đây là thiên kim của nhà nào? Thật hợp mắt ai gia, tại sao trước giờ chưa từng gặp qua, do nàng không thường tiến cung sao?”
Lời thái hậu vừa nói xong, trong lòng Thục phi và Bạch Nhược Kỳ liền rung lên hồi chuông cảnh giác.
Nha đầu chết tiệt kia... không phải chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ sao, tiểu tiện nhân phế vật Hoàng Nguyệt Ly!
Thái hậu rất thích những thiếu nữ nhỏ tuổi, công chúa trong cung rất ít, cho nên nữ nhi của các đại thần và gia đình cao quý đều có thể xuất hiện trước mặt thái hậu, nhiều người còn được thái hậu ban thưởng.
Bạch Nhược Kỳ chính là một trong số đó.
Lúc trước, Bạch Nhược Kỳ cho rằng, dựa vào đức hạnh của tam muội, cho dù có tiến cung cũng chỉ khiến cho thái hậu thêm ghét bỏ, nào ngờ mới một tháng trôi qua, nha đầu chết tiệt kia lại như biến thành một người khác.
Không những thu hút ánh mắt của thái tử, mà ngay cả thái hậu cũng nói “rất hợp mắt” người!
Như vậy có nguy không chứ?
Thục phi nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Lý cô cô rất biết nhìn sắc mặt, lập tức trả lời: “Thái hậu nương nương, vị tiểu thư này, lúc nàng còn nhỏ người cũng đã từng ôm nàng!”
“Hả? Là ai?” Thái hậu nương nương cảm thấy rất hiếu kỳ: “Sao ai gia lại không nhớ ra?”
Lý cô cô cười nói: “Vị này chính là Bạch tam tiểu thư, chính là nữ nhi độc nhất của Bạch Lưu Phong hầu gia, người còn đích thân phong nàng làm “Trường Lạc quận chúa”!”
Thái hậu lúc này mới bừng tỉnh: “Thì ra là Ly nha đầu đáng yêu kia! Năm đó nàng chính là đứa bé gái ngoan nhất, hiểu chuyện nhất, trưởng thành hơn cả mấy vị công chúa của hoàng thượng!”
Nhất thời, ánh mắt của thái hậu trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương