Bạch Nhược Kỳ suy nghĩ về những lời Thái tử nói, nhận ra sự tình có vẻ đúng là như thế!
Khó trách tiểu tiện nhân lại dễ dàng nói chuyện và sẵn sàng phối hợp như vậy, nàng ấy đã nghĩ rằng dùng thái độ như thế, khiến nàng lầm tưởng và cho rằng nàng ấy thực sự có nhiều tiền như vậy!
Bàn tính này thật sự rất tốt! Nàng thiếu chút nữa đã bị nàng ấy lừa!
Bạch Nhược Kỳ tự cho rằng đã nắm được nhược điểm của Hoàng Nguyệt Ly, biểu tình trên mặt trong nháy mắt lại được thả lỏng.
Nàng thở dài, nói: "Được, nếu đã như vậy, ta đây sẽ đánh cuộc! Tam muội, ta vốn dĩ nể ngươi là đường muội của ta, không muốn khiến ngươi tổn thất nhiều bạc như vậy. Không nghĩ rằng ngươi còn từng bước ép sát, không thèm bận tâm tới thân tình tỷ muội của ta chút nào, uổng phí một phen tâm ý của ta! Một khi đã như vậy, hôm nay Nhị tỷ sẽ giáo huấn ngươi, để ngươi biết, lời nói...... là không thể nói bậy!"
Trên mặt Bạch Nhược Kỳ hiện lên vẻ thanh cao, ánh mắt nhìn về phía trên lầu, còn để lộ ra vài phần đồng cảm.
Tựa hồ như nàng ta thật sự không nỡ để Hoàng Nguyệt Ly phải tiêu tiền, mới một mực thối lui, kết quả Hoàng Nguyệt Ly còn muốn tiến xa hơn, bức nàng ta phải từ bỏ!
Nàng ta diễn kịch rất thật như thế, trong khoảng thời gian ngắn, quần chúng vây xem vừa rồi còn tràn ngập căm phẫn trong lòng, hiện tại đều trở nên bối rối.
Điều này...... chẳng lẽ Bạch Nhị tiểu thư thật sự là vì tình thâm tỷ muội, không muốn làm hại Bạch Tam tiểu thư, nên mới không chịu chấp nhận đánh cuộc? Trên thế giới sao lại có nữ tử thiện lương từ tận đáy lòng như nàng chứ!
Chẳng lẽ thật sự đã oan uổng nàng?
Hoàng Nguyệt Ly lại thờ ơ giống như không nghe hiểu lời nàng ta nói, nhàn nhạt cười nói: "Được, vậy mời Tôn chưởng quầy cùng tất cả các bằng hữu ở đây, cùng nhau làm chứng."
Nàng dừng một chút, lại nói: "Nơi này ta có một tấm thẻ khách quý màu đen do Minh Ngọc Tiền Trang (明玉钱庄) phát hành. Tấm thẻ này được đăng ký chủ nhân chính là bản nhân ta, bên trong có hai mươi vạn lượng bạc, được gửi vào 10 ngày trước, do chính bản nhân ta tự mình gửi vào. Tôn chưởng quầy có thể cho người đi đến Minh Ngọc Tiền Trang để xác minh."
Minh Ngọc Tiền Trang là tiền trang lớn nhất và có rất nhiều chi nhánh ở Nam Thiên Vực, có phần ở tất cả các quốc gia. Sau khi gửi vào một khoản tiền, có thể rút ngân lượng ra tại bất kỳ chi nhánh nào thuộc Nam Thiên Vực.
Mọi người đều biết, thẻ màu đen của Minh Ngọc Tiền Trang, chỉ được phát hành cho khách quý gửi vào từ mười vạn lượng trở lên. Hơn nữa, chỉ có chủ thẻ mới có thể tự mình rút ngân lượng ra, nếu không thì thẻ này sẽ không chấp nhận.
Cho nên, thẻ đen của Hoàng Nguyệt Ly chính là chứng minh ngân lượng đó là của nàng, hơn nữa đã được gửi vào 10 ngày trước, càng loại trừ khả năng nàng thông đồng cùng với người khác.
Cho nên, ngay khi Hoàng Nguyệt Ly vừa nói xong, sắc mặt Bạch Nhược Kỳ lập tức biến trắng!
Nàng ta mở to hai mắt mà nhìn, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, sao có thể? Ngươi lấy tiền từ đâu ra? Thẻ này khẳng định là giả!"
Tôn chưởng quầy nói: "Bạch tam tiểu thư nói, tại hạ tự nhiên là tin tưởng. Vừa lúc chưởng quầy chi nhánh của Minh Ngọc Tiền Trang tại Nam Việt Quốc hôm nay cũng ở chỗ này, tại hạ sẽ phái người đi đến lấy thẻ, thỉnh tam tiểu thư phối hợp nghiệm chứng một chút."
"Được, không thành vấn đề!"
Nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lẽo bỗng nhiên truyền ra từ trên lầu ba.
"Không cần phải phiền toái!"
Giọng nói lạnh lẽo như băng, nhạt nhẽo vô tình, âm lượng cũng không quá cao, nhưng lại giống như một tiếng sấm, nổ vang ở trong lỗ tai mọi người.
Theo giọng nói này phát ra, một luồng uy áp vô cùng cường đại tỏa ra ở khắp toàn bộ phòng đấu giá, hô hấp của tất cả mọi người đều cứng lại, trong nháy mắt sắc mặt đều trở nên vô cùng tái nhợt.
Hoàng Nguyệt Ly sửng sốt, không rõ nguyên do quay đầu nhìn nhìn nam nhân bên người, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên ngắt lời mình nói.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
33 chương
10 chương
22 chương
11 chương
24 chương