Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 67 : Ý ngoại phong ba (3)

Tỏa Yêu tháp là ngọn tháp có bảy tầng, nó ở tại một nơi yên tĩnh phía sau vách núi. Toả Yêu tháp là nơi giam giữ các yêu vật, đa số là các tà vật bất tử. Toả Yêu tháp bốn phía ước chừng trong vòng một trượng, nằm trên một tảng đá có khắc pháp ấn kinh văn. Khu vực bên ngoài thì có một bức tường cao một trượng xây thành hình bán nguyệt, chỉ có một cánh cửa có hai đạo sĩ đứng canh gác. Trong lúc này, màn đêm đã buông xuống, trăng đã chuyển về hướng tây, trời đầy sao, cảnh vậẩytên mặt đất không nhìn thấy rõ được. Trần Nhược Tư ở phía trước Toả Yêu tháp, đã chờ mấy giờ rồi, trong lòng hắn vô cùng bất an, trong lòng thầm mắng: "Hai đạo sĩ thối kia không chịu đi ngủ, nếu bỏ về thì vĩnh viễn không có cơ hội" Hắn nghĩ tới đây, mắt đảo nhanh tay cầm một mảnh đá nhắm vào một đạo sĩ rồi ném tới. "Ái da… " đạo sĩ bị mảnh đá văng trúng kêu lên một tiếng. " Lão huynh làm sao vậy? " Đạo sĩ kia hỏi. "Có người ném đá vào ta" Đạo sĩ bị ném trúng nói. " Nói giỡn hoài, nơi này có người nữa sao, đạo huynh của bọn ta không trở lại đây, bây giờ là nửa đêm, còn ai đến nơi quỷ quái này chứ. " Một đạo sĩ nói… Trần Nhược Tư thấy bọn họ chỉ nói chuyện chứ không có ý rời khỏi đó, hắn trong lòng thầm nghĩ: "Con mẹ ngươi cứ nói hòai, mau rời đi" hắn lại cầm lấy một mảnh đá hướng vào đạo sĩ khác mà ném tới. " Lão huynh, chúng ta mau tìm bốn phía thử xem, ta cũng vừa bị ném đá. " Một đạo sĩ nói. " Ta hôm nay khi ra khỏi cửa thì con mắt cứ giựt hoài, bây giờ đã ứng nghiệm rồi, chúng ta mau đi bẩm báo với chưởng môn đi, nói không chừng chuyện vừa rồi là do yêu vật gây nên" Một đạo sĩ nói. "Đúng đó , chúng ta mau đi bẩm báo" Một đạo sĩ đáp. Bọn họ nói tới đây liền hướng phía đạo quan của chưởng môn mà chạy tới. "Đần độn, con mẹ nó hai đạo sĩ thối này, sự việc này mà cũng bẩm báo chưởng môn" Trần Nhược Tư trong lòng thầm mắng. Hắn thấy hai đạo sĩ kia rời khỏi thì cũng nhanh chóng chạy vào cửa. Hắn cẩn thận bước qua cửa có vẽ phù chú của Toả Yêu tháp, đi vào bên trong. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull. vn chấm c. o. mTrần Nhược Tư bước vào trong tháp thì trong tai nghe những tiếng gào thét bi thảm, những tiếng động này đều do các yêu vật ở đây gây ra. Trần Nhược Tư ngây ngốc đứng lặng ở cửa một lát, trong lòng rất hoảng sợ, thầm mắng: "Yêu ma các ngươi, khốn kiếp, kêu cái gì mà kêu, định làm cho ta chết khiếp à". Xung quanh Toả Yêu tháp đều có dán các lá bùa, văn tự trên các lá bùa này phát ra ánh vàng, chiếu rọi khắp tháp làm cho nơi này thêm rực rỡ. Trong mười phòng giam yêu ma của Toả Yêu tháp, các yêu ma bị ánh sáng vàng của các lá bùa giam hãm. Trên cửa của từng phòng giam đều có dán các lá bùa. Các yêu ma trong các phòng giam thấy Trần Nhược Tư tiến vào đều đứng đậy đến bên cửa hai tay nắm lấy các chấn song, hướng Trần Nhược Tư mà kêu gào. Nhất thời Toả Yêu tháp trở nên náo nhiệt, tiếng kim loại va vào nhau kêu lên" Đinh đinh, đang đang" hòa với tiếng quát tháo của các yêu ma tạo thành âm thanh hỗn tạp. Pháp lực của các yêu ma đều bị các dòng kinh văn trên các phù chú trong Toả Yêu tháp áp chế, chúng không thể biến hoá, người hay thú đều không có khác biệt nhau. Mặc dù là như vậy nhưng tiếng quát tháo của chúng cũng làm cho Trần Nhược Tư có chút kinh hoảng, hắn bịt tai lại, khiếp đảm bắt đầu đi tìm kiếm trong tháp, miệng niệm kinh văn. Trong chốc lát hắn tìm thấy cánh cửa sắt của phòng giam Linh Cơ. "Vận khí cũng không tồi, không nghĩ sẽ tìm được nhanh như vậy. " Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ, hắn buông tay ra khỏi lỗ tai, bước tới tháo nhanh lá bùa trên cửa phòng giam, mở cửa bước vào trong nhanh chón bế Linh Cơ đang hôn mê, rồi bước nhanh ra. Trần Nhược Tư cẩn thận đi ra cửa Toả Yêu tháp, hắn nhìn thấy phía trước mấy trượng có hơn mười người tay cầm đuốc hướngvề Toả Yêu tháp phóng nhanh tới. "Tiêu rồi, bọn họ với sư phụ đã đến đây" Trần Nhược Tư trong lòng kêu lên, hắn ôm lấy Linh Cơ tăng tốc hướng về phía ngọn núi cao nhất mà chạy đi. Chỗ này có một lối nhỏ ngoằn ngèo, rất nguy hiểm nhưng lại có thể không để lại dấu vết, cũng may là hắn rất quen thuộc lối này, bằng không hắn cũng không có khả năng thuận lợi bỏ trốn khỏi núi. Trần Nhược Tư tìm nơi bí mật, nhẹ nhàng đặt Linh Cơ trên tay xuống, lấy ra Huyết Hoa hồng vo lại, sau đó nhỏ nước của nó vào miệng Linh Cơ. Những giọt Huyết Hoa hồng kia thật là công hiệu , ngay khi Trần Nhược Tư vừa mới nhỏ vào miệng nàng thì xuất hiện ánh sáng xanh biếc trên miệng nàng xông ra, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng dần ửng hồng. Trần Nhược Tư cảm giác có ánh đuốc ở phía trước, trong lòng hắn cả kinh: "Không hay rồi, sư phụ bọn họ đã đuổi tới đây rồi, nơi này không ở được nữa" Hắn nghĩ đến đây liền ôm Linh cơ chạy đi nơi khác. Hắn vừa ôm Linh Cơ xoay người lại thì có mấy bóng người tay cầm đuốc từ phía trên bay xuống trước mặt Trần Nhược Tư. Trần Nhược Tư trước mắt, không thể di chuyển. "Hỗn tiểu tử, ngươi làm gì vậy ? " Mộ Dung Thiên đưa mắt nhìn Trần Nhược Tư tức giận nói. "Sư phụ, con xin lỗi chỉ là con muốn cứu tỉnh nàng thôi" Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên nói. "Hỗn đản, còn không mau buông nó xuống để chúng ta đưa nó trở về. " Mộ Dung Thiên nói. "Không được, sư phụ, con nhất định cứu nàng, dù gì con cũng không để mọi người đem nàng trở về" Trần Nhược Tư nói. Mộ Dung Thiên nghe Trần Nhược Tư nói xong, tức giận đến xanh cả mặt, trừng mắt nhìn Trần Nhược Tư không nói một lời. "Sư đệ , không được vô lễ mau buông nó xuống, chúng ta sẽ giúp ngươi xin sư phụ tha cho ngươi" Nam Phong Tước đứng bên cạnh Mộ Dung Thiên nói với Trần Nhược Tư. Lúc này Linh Cơ trên tay Trần Nhược Tư đã tỉnh, ho khan hai tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một nam nhân đang ôm mình thì cả kinh thầm nghĩ: "Ta không chết, nhưng sao ta lại nằm trong lòng của nam nhân này ? "Nàng nghĩ đến đây liền vùng giãy dụa vài cái. Trần Nhược Tư cúi xuống nhìn thoáng qua Linh Cơ thấy nàng đã tỉnh, hắn trong lòng cao hứng nghĩ: "Tốt lắm, nàng đã tỉnh, có thể tự mình chạy trốn được rồi. " Hắn nghĩ tới đây liền nhìn Linh cơ nói: "Nàng rốt cuộc cũng đã tỉnh, ta chịu cay đắng cũng không uổng phí " Hắn nói xong liền thả Linh cơ xuống rồi bước ra phía trước đứng chắn phía trước nàng, nhìn Mộ Dung Thiên rồi nói: "Sư phụ, nàng bây giờ đã tỉnh lại, xin để nàng đi, con theo người tùy ý xử lí"Linh Cơ nhìn Trần Nhược Tư đứng trước mặt trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này là một đạo sĩ, hắn vì sao lại cứu ta, giọng nói của hắn rất quen, dường như ta đã nghe được ở đâu rồi" Nàng nghĩ xong liền cố gắng vận khí, thì cảm giác được bản thân đã hoàn toàn khôi phục, nàng đi đến bên cạnh Trần Nhược Tư hỏi: "Tiểu tử, ngươi vì sao lại cứu ta? "" Không vì cái gì cả. " Trần Nhược Tư cười cười nói với Linh Cơ. Mộ Dung Thiên lẳng lặng nhìn Trần Nhược Tư, tức giận đến nỗi muốn một chưởng đánh chết hắn đi, liền quát lên: "Nhanh, mau bắt yêu nữ kia lại, tiểu tử đó nếu ngăn lại ta cho phép đánh". Mộ Dung Thiên vừa nói xong tay phải liền xuất kiếm, tay trái xuất ra năm đạo bùa phóng đến Linh Cơ. Năm đạo bùa vừa rời khỏi tay của Mộ Dung Thiên thì phát ra ánh vàng chói mắt, cấp tốc bay nhanh đến chỗ Linh Cơ.Ánh sáng vàng chói mắt vừa hiện ra chiếu sáng nơi này như ban ngày. Linh cơ thấy vậy trong lòng vô cùng hoảng sợ thầm nghĩ: "Không ngờ lão đạo sĩ này lại có pháp lực cao cường đến như vậy, không biết có thể tiếp được kích này hay không? " Nàng thầm ngưng tụ pháp lực chờ thời cơ thích hợp để ra tay phản kích.