Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 346 : Bí Mật Của Bộ Tộc Nguyên Thủy
Người dịch: ThanhThuy.
Biên: Cẩuca
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
Máy bay chiến đấu rất nhanh chóng bay đến khoảng không phía trên của tàu cướp biển đầu lâu trắng, lúc này toàn bộ thi thể của bọn cướp biển đã bị đám người Hổ Tam ném xuống biển sâu.
Ba người trên máy bay không hề để ý tới việc tàu cướp biển của bọn chúng đã bị tiêu diệt, mà cũng không thể ngờ rằng tàu của bọn chúng đã bị triệt tiêu nhanh đến thế. - Hạ thấp máy bay xuống, tiền lại gần tàu hơn nữa.
Sở Tiên nhấc bộ đàm điển khiển lên rồi mỉm cười nói.
- Đã nhận được lệnh!
Lái máy bay chiến đấu là một gã trung niên, do tiếng ồn của cánh máy bay và biến giọng trong bộ đàm điều khiển nên hắn không thể nghe rõ được giọng nói, hắn không nghĩ gì nhiều liền hạ thấp máy bay xuống.
- 50 mét, đủ rồi.
Sở Tiên nhìn khoảng cách giữa mình và máy bay chiến đấu, âm thầm tính toán trong lòng rồi lùi người về phía sau mấy mét, dốc toàn sức lấy đà chạy rồi đột nhiên nhảy lên không trung.
Gã trung niên đang lái máy bay đeo kính khẽ liếc mắt nhìn xuống bên dưới thần sắc đột nhiên chững lại.
Gỡ kính mắt xuống rồi ra sức dụi mắt, bởi ngay lúc vừa rồi hắn nhìn thấy một người với một sức bật phi thường đang nhảy lên máy bay.
- Cái gì thế này? Trên người hắn có gì sao? Người nhện ư?
Gã trung niên nhìn lại một lần nữa thì nhìn thấy hắn đã ở giữa không trung liền hét lớn.
- Wim, ông hét cái gì vậy?
Hai tên thanh niên trên máy bay chiến đấu một tên ngồi cạnh bệ phóng rocket và một tên ngồi cạnh súng máy hạng nặng kỳ lạ cười cợt rồi cất tiếng hỏi.
- Đang gọi tao đấy.
Một giọng nói lạ và tiếng gõ cửa kính đột nhiên vang vọng từ bên ngoài vào.
Hai gã thanh niên toàn thân run rẩy ngỡ ngàng ngoảnh đầu lại thì thấy ở trên cánh cửa máy bay có một tên thanh niên đang mỉm cười nhìn bọn chúng.
Hai gã thanh niên và cả gã trung niên lái máy bay kinh ngạc nhìn hắn.
- Là ai? Mau đi xuống cho tao.
Một gã thanh niên nhanh chóng rút súng ra, cánh tay run rẩy chĩa súng về phía Sở Tiên.
- He he.
Sở Tiên cười chế giễu bọn chúng rồi giơ nắm đấm ra hùng hồn đấm vỡ cửa kính của máy bay chiến đấu.
- Fuck.
Gã thanh niên vẻ mặt hoảng hốt, đây là kính máy bay chiến đấu mà lại là loại kính chống đạn ấy vậy mà lại bị gã thanh niên thần bí trước mặt một đấm vỡ tung, nhìn trông có vẻ là dùng tay không và không hề sử dụng bất cứ loại vũ khí nào.
- Pằng pằng pằng!
Gã thanh niên run rẩy rồi liên tục dùng súng bắn vào cánh tay của Sở Tiên.
- Bụp bụp bụp!
Từng viên từng viên đạn lộp độp rơi ra từ cánh tay của Sở Tiên rồi lăn vào trong máy bay, hai gã thanh niên kinh hoàng giống như nhìn thấy ma vậy.
Gã trung niên lái máy bay cũng hơi run rẩy.
- Ặc ngay cả Captain America cũng không trâu bò như thế này đâu?
Vẻ mặt của cả đám người đều toát lên sự kinh hãi.
- Rầm!
Sở Tiên không hề do dự rồi dùng sức gỡ bỏ cả cánh cửa kính ra sau đó chui vào bên trong và cũng ngay lúc đó khởi động chế độ thống trị tiến hành trấn áp.
- Thượng đế, thượng đế….
Ba tên trên máy bay nhìn thấy Sở Tiên vô cùng bạo lực chui vào bên trong cộng thêm một luồng sức ép mờ nhạt toát ra từ trên người hắn khiến bọn chúng sợ hãi không dám động đậy rồi từ từ lùi về phía sau.
- Máy bay hạ cánh xuống chiếc tàu dưới kia không vấn đề gì chứ?
Sở Tiên nở một nụ cười thân thiện rồi hỏi bọn chúng.
- Ực ực.
Gã trung niên lái máy bay không chịu đựng được nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán:
- Được, đương nhiên là được.
- Vậy thì tốt, hạ cánh xuống con tàu phía dưới kia đi.
Sở Tiên đáp lời.
- Ngài, ngài là ai? Thủ lĩnh của chúng tôi đâu.
Hai gã thanh niên kinh hãi nhìn Sở Tiên lắp ba lắp bắp hỏi.
- Xuống dưới kia đi rồi các người sẽ nhìn thấy thủ lĩnh của mình.
Sở Tiên chỉ chỉ tay xuống phía dưới cười đùa nói:
- Còn ta chính là siêu anh hùng đây!
- Hờ hờ.
Ba tên kia hơi gượng cười, một tên thanh niên sắc mặt khó coi nói lại:
- Siêu anh hùng đều là người lương thiện.
- He he, đúng vậy, siêu anh hùng đều lương thiện cả.
Sở Tiên cười một cách ngây thơ.
Ba tên kia trông Sở Tiên giống như quỷ sa tăng nên không dám phản kháng lại, hắn có thể nhảy từ dưới lên trên máy bay, đạn bắn vào người mà không hề bị thương, trong mắt họ người đang đứng trước mình đây rõ ràng không phải là con người.
Gã trung niên điều khiển máy bay từ từ hạ cánh xuống vị trí bằng phẳng trên con tàu, rõ ràng vị trí đó là chuyên dành để đỗ máy bay chiến đấu.
- Lại đây.
Đám người cá cùng Hổ Tam, Hổ Tứ cầm súng chạy đến, nhìn thấy ai cũng chĩa nòng súng vào người mình mà lại đều là những gương mặt lạ khiến ba tên kia sắc mặt tái mét.
- Tha mạng, xin các anh tha mạng.
Ba tên kia sợ hãi ôm lấy đầu rồi nhảy từ trên máy bay xuống.
Sở Tiên cũng bước xuống cùng và chưa muốn vội vàng giết bọn chúng:
- Nói mau, trên quần đảo của bộ tộc nguyên thủy kia còn bao nhiêu người của bọn mày và trên đó có những loại vũ khí gì?
- Thủ lĩnh và đồng bọn của chúng tôi đâu?
Gã trung niên mồ hôi ớn lạnh ngẩng đầu lên hỏi.
- Vứt xuống biển làm mồi cho cá mập rồi.
Hổ Tam đứng bên cạnh nhếch mép trả lời.
Trong lòng ba người họ đột nhiên chững xuống, sắc mặt vô cùng kinh hãi.
- Nói đi, nếu như các ngươi thành thật khai báo thì sẽ cho các ngươi được thoải mái còn nếu giấu giếm thì sẽ cho các ngươi ăn đủ.
Hổ Nhị tiến lại gần cười đầy sắc lạnh rồi cầm súng bắn tỉa lướt qua chân của bọn chúng.
- Xin tha mạng!
Ba người họ tuyệt vọng ngẩng đầu lên vẻ mặt đau khổ nhìn đám người Sở Tiên.
- Lạch cạch.
Hổ Tam bước lại gần rồi lên đạn chĩa súng vào một gã thanh niên rồi bắn một phát vào cánh tay của hắn.
- Bùm!
- Á!
Gã thanh niên đau đớn kêu lên thảm thiết.
- Mau nói đi, đừng để bọn tao phải ngược đãi chúng mày.
Hổ Nhị nhìn bọn chúng một cách sắc lạnh.
- Tôi nói, tôi nói.
Gã thanh niên bị bắn không chịu được kêu lên thảm thiết.
- Trên quần đảo của bộ tộc nguyên thủy còn bao nhiêu tên cướp biển của bọn mày nữa?
Sở Tiên nhìn bọn chúng rồi hỏi lại một lần nữa.
- Vẫn còn năm mươi hai người.
Gã thanh niên bóp chặt cánh tay và nói.
- Tại sao lại nhiều người như vậy?
Sở Tiên hỏi đầy nghi hoặc.
- Bọn tôi…bọn tôi….
Gã thanh niên do dự nhìn hai người đồng bọn của mình rồi cúi đầu xuống:
- Bọn tôi muốn đoạt được một món đồ từ bộ tộc nguyên thủy.
- Cái gì?
Sở Tiên nhìn hắn với ánh mắt lạ kỳ.
Gã thanh niên hít một hơi thật sâu:
- Nói cho các anh biết một bí mật các anh có thể tha cho bọn tôi chứ?
Gã thanh niên nuốt nước bọt rồi nhìn Sở Tiên bằng một ánh mắt khát khao.
- Mày nói xem?
Sở Tiên đùa cợt nhìn bọn chúng.
Ba người họ sắc mặt khó coi im lặng không nói gì.
- Pằng pằng pằng!
Hổ Tam đứng bên cạnh không hề do dự liền chĩa súng bắn vào cánh tay của ba người mỗi người một phát rồi nhếch mép nói:
- Có tin là bọn tao dùng súng bắn bọn mày thành thịt say không.
- Á!
Ba tên sắc mặt ai nấy cũng vô cùng kinh hãi:
- Bọn tôi nói, bọn tôi nói.
- Bộ tộc nguyên thủy đó chúng tôi đã phát hiện ra từ ba năm trước, chuyện này chỉ có thủ lĩnh và anh em chúng tôi biết thôi, Boss không hề biết.
- Khi đó chúng tôi nhàn rỗi không có việc gì nên đi lòng vòng xung quanh và gặp một đàn cá mập, thế là chúng tôi chuẩn bị giết chúng rồi đám cá mập tháo chạy tới một cái khe trên quần đảo bộ tộc nguyên thủy kia.
- Khi đó chúng tôi không hề để ý liền lái xuồng theo vào bên trong đuổi bắt đến tận cùng rồi đến chỗ một cái hố tròn. Lúc chúng tôi đang chuẩn bị xông lên thì phát hiện đám cá mập ở chỗ hố tròn huyền ảo kia điên cuồng cắn xé lẫn nhau như bị điên khiến nơi đó biến thành một vũng máu tanh. Điều khiến tôi cảm thấy kinh khủng nhất đó là một đám cá lạ màu xanh đột nhiên bơi ra từ trong hố xanh đó rồi nuốt chửng xác chết của những con cá mập kia.
- Sau đó, xung quanh bờ liền xuất hiện bốn, năm trăm tên người của bộ tộc nguyên thủy vô cùng cường tráng, tay cầm cung và cả máy ném đá nữa ngắm chĩa vào chúng tôi. Lúc đó chúng tôi tuy trong tay có súng nhưng không dám ra tay bởi bọn chúng quá đông người. Và điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên đó là bọn họ cũng không hề ra tay với chúng tôi, sau đó một bô lão người nguyên thủy ra dấu rồi mời chúng tôi lên đó.
- Sau đó chúng tôi lên quần đảo của họ, sau khi tìm hiểu thì họ hy vọng chúng tôi có thể cung cấp các loại cá sống cho họ và điều kiện là chúng tôi được phép đi vào trong quần đảo và được họ cho một ít đá quý.
- Thủ lĩnh của chúng tôi đồng ý và thế là quần đảo này trở thành nơi ẩn nấp tuyệt vời cho đám cướp biển chúng tôi nhưng sau này chúng tôi chợt phát hiện ra một bí mật có liên quan đến những có cá xanh kia.
- Đám cá xanh đó được bộ tộc nguyên thủy gọi là “cá thần” và bọn họ đời đời kiếp kiếp cung phụng và thờ cúng, hơn nữa những con cá này có một số năng lực rất thần kỳ.
- Thứ nhất là chúng có thể phát ra những âm thanh quái dị, một khi những âm thanh đó cất lên thì bộ tộc nguyên thủy sẽ biết được là có kẻ lạ xâm nhập.
- Thứ hai là chúng có thể nhả ra những viên ngọc màu xanh lục và những viên ngọc này có thể giúp con người ta không bị mắc bệnh và nâng cao tố chất cơ thể.
- Thứ ba là khi đám cá xanh này quần tụ lại với nhau sẽ khiến các loài sinh vật khác bị lạc mất phương hướng, hình như chúng có thể phát ra những sóng âm và từ trường đặc biệt.
- Nhưng những con cá đó không thể rời khỏi cái hố xanh kia nên thức ăn của chúng đều là do người của bộ tộc nguyên thủy cung cấp, mà khả năng bắt cá của bộ tộc này lại vô cùng lạc hậu nên mới ngỏ ý muốn hợp tác với chúng tôi.
Những lời của tên thanh niên đó khiến Sở Tiên hoảng hốt, cá thần? Cá lạ màu xanh? Có thể khiến các sinh vật khác mất tâm trí?
- Chúng tôi đoán rằng đây chính là nguyên nhân mà bộ tộc nguyên thủy kiên quyết không giao du tiếp xúc với bên ngoài, có thể do bọn họ sợ sẽ bị lộ bí mật này.
Sở Tiên gật gật đầu. Người của bộ tộc nguyên thủy tên nào tên này đều rất kỳ dị, có hoặc nhiều hoặc ít nguyên nhân khiến họ từ chối giao du với bên ngoài nhưng đối với những con cá xanh mà gã thanh niên kia kể Sở Tiên vô cùng thích thú.
Có thể khiến các loài sinh vật khác mất phương hướng, có thể nhả ra hạt ngọc thần kỳ lại có thể phát ra những âm thanh lạ, thực sự không thể ngờ tới.
- Vậy tại sao các người không giết chết bọn người nguyên thủy kia đi rồi chiếm giữ quần đảo đó.
Sở Tiên hoài nghi hỏi.
- Không được, nếu như không có người của bộ tộc nguyên thủy thì chúng tôi không thể nhìn thấy đám cá xanh kia, chỉ người của bộ tộc nguyên thủy mới có một phương pháp đặc biệt để có thể gọi đám cá kia xuất hiện.
- Quả là thần kỳ.
Trên mặt Sở Tiên tỏ vẻ thích thú.
- Còn gì nữa không?
Sở Tiên hiếu kỳ hỏi thêm.
- Không, hết rồi, chúng tôi chỉ phát hiện ra những thứ này thôi, còn rất nhiều nơi khác mà bộ tộc nguyên thủy không cho chúng tôi vào, tính cảnh giác và tố chất của họ vô cùng mạnh, mạnh hơn so với chúng tôi rất nhiều.
Sở Tiên trầm ngâm gật gật đầu, bộ tộc nguyên thủy thần kỳ này quả là hiếm gặp.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
4508 chương
41 chương