Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 243 : Tạm Biệt Cá Dunkleosteus

- Hỡi biển cả bao la vô tận, nếu như có thể “gặt hái” được các nguồn tài nguyên từ biển thì loài người đã được hưởng lợi vô tận rồi. - Đáng tiếc, biển cả quá là thần bí, loài người chúng ta lại không có năng lực tồn tại trong hải dương mênh mông. - Đúng rồi lão Cổ, bên phía biển Đông phát hiện được một mỏ vàng, bây giờ có thể tiến hành khai thác được không? - Khó đấy, khai thác vàng ở biển còn khó hơn lên trời. Mấy người lão Cổ đứng ở boong tàu nói chuyện, Sở Tiên nằm sấp trên sàn nhìn mặt biển dần lùi về sau với tốc độ chóng mặt. Tốc độ của tàu chiến nhanh hơn gấp 2 lần tốc độ tàu cá, đây không phải là tốc độ mà tàu cá của hắn có thể so sánh được. Chạy trên mặt biển chừng 3 giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, mấy người Sở Tiên có ăn một bữa trưa ở trên tàu chiến. Mặc dù không có nhiều món xa xỉ như Sở Tiên tự làm ở trên biển, thế nhưng mùi vị cũng khá là ngon. - Đợi chút, Pháp đại ca, lái tàu chiến đi về hướng bên kia đi! Trên biển, một loại cảm giác mơ hồ lại lần nữa truyền tới, Sở Tiên nhanh chóng nói với Pháp Đại Nguyệt. 3 người Thạch Lão, viện sĩ Cổ, viện sĩ Ngô không giống như đám thanh niên bọn họ, sức khỏe tốt, đứng hít gió biển mãi cũng chẳng sao. Mấy người đó lớn tuổi rồi, đứng ở trên boong tàu một chút liền quay vào trong. - Được. Pháp Đại Nguyệt lập tức đi tới buồng lái dặn dò thuyền viên lái tàu chuyển hướng. "Cũng không biết bây giờ cá Dunkleosteus lớn cỡ rồi, chắc cũng phải tầm 2, 3m đấy nhỉ." Sở Tiên nghĩ thầm trong lòng, sắp một tháng rồi, dựa theo tốc độ ăn của đám cá Dunkleosteus thì kích thước của chúng cũng phải 2, 3m, thậm chí có thể đạt tới 4m cũng nên. Tàu chiến thay đổi phương hướng, cái cảm giác mơ hồ ấy ngày càng trở nên rõ rệt, Sở Tiên nhắm mắt, dùng sóng âm dò quét xung quanh. - Tìm thấy rồi. Bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong trí não hắn. - Pháp đại ca cho tàu chiến dừng lại, có thể gọi mấy người Thạch Lão ra rồi. - Hử? Tìm thấy rồi à? Pháp Đại Nguyệt có chút bất ngờ, nhìn hắn. - Đúng vậy, thấy rồi. Sở Tiên nhìn anh cười cười, sau đó đưa tay lên miệng, huýt một tiếng sáo vang dội. - Được, vậy ta đi gọi mấy người Thạch Lão đây. Pháp Đại Nguyệt nhanh chóng gật đầu. Tinh thần Sở Tiên lúc này đều tập trung hết ở dưới đáy biển, trong trí não hắn, cả chục hình bóng to lớn đang tiến gần lại tàu chiến. - Đây là? Đợi lúc bọn chúng tiến lại gần hơn, trên mặt Sở Tiên liền lộ ra thần sắc không thể nào tin được. - Lớn nhanh thật đó, thân hình này, trọng lượng này phải tương đương với một đàn cá mập rồi! Trong lúc Sở Tiên còn đang bận kinh ngạc thì mấy bóng dáng to lớn đã ngoi lên mặt biển với tốc độ nhanh chóng, trên mình giống như là khoác một bộ áo giáp màu đen trông như một khối đá, phần đầu to lớn, trong khoang miệng là bộ hàm phát triển quá cỡ cực kì khủng bố, tốc độ bơi không phải là rất nhanh, trông có vẻ nặng nề, giống như một cái máy ủi đất đang từ từ tiến lại gần tàu chiến. Lúc này mấy người Thạch Lão từ bên trong tàu đi ra, nhìn thấy 10 con cá Dunkleosteus dài hơn 5m ở cách đó không cũng giật mình một phen thốt lên. - Chính xác, đây chính là hình dáng của cá Dunkleosteus trong truyền thuyết. Với hình dạng này có lẽ là đang trong thời kì sinh trưởng. Cơ thể như khoác lên một bộ áo giáp sắt, không có răng, thế nhưng lại có bộ hàm phát triển quá mức còn đáng sợ hơn cả có răng. Kích thước rất lớn, mấy con trước mắt ít nhất cũng phải nặng 2, 3 tấn, bản tính dũng mãnh, tàn nhẫn, đã từng là thợ săn đỉnh cao một thời. Viện sĩ Cổ nhìn thấy đám cá Dunkleosteus đang bơi ở biển, đôi mắt hấp háy đầy kích động đi tới. - Haha, xem ra đây là một loài cá vô cùng dũng mãnh và hung dữ. Lão Cổ cười cười. Sở Tiên hiện đang đánh giá lũ cá Dunkleosteus mà bản thân tự gây giống ra, trong lòng có chút sợ hãi. Trong vòng một tháng, từ một con cá chỉ to bằng lòng bàn tay đã lớn thành con cá dài 5m, nặng 2,3 tấn, thật là đáng sợ mà. Càng khiến hắn kinh ngạc hơn là, năng lượng của bọn chúng đã đạt tới mức hơn 8000, lực tấn công cũng đạt tới 10.000. Đây cũng chính là loài cá cổ xưa mà Sở Tiên bây giờ có thể tạo ra dễ như trở bàn tay. - Pháp đại ca, dừng tàu, chúng ta xuống xem sao. Sở Tiên nói với Pháp Đại Nguyệt một câu rồi trực tiếp nhảy từ trên tàu xuống dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người. Khoảng cách từ tàu đến mặt nước ít nhất cũng phải 4m, thế nhưng Sở Tiên lại nhảy thẳng xuống như vậy, hành động này khiến mấy người ở xung quanh giật mình sửng sốt. Càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn là đám cá Dunkleosteus đang tập trung quanh mạn tàu, một con trong số đó đột nhiên nhảy lên nghênh đón rồi dùng phần đầu của nó áp chặt lên người Sở Tiên. - Mẹ nó chứ! Pháp Đại Nguyệt ở trên tàu không kìm được mà chửi một câu, mắt chữ A miệng chữ O nhìn xuống dưới. Sở Tiên hướng về phía hắn vẫy vẫy tay. - Quá ngầu! Pháp Đại Nguyệt lại không kìm được mà bật ngón tay cái lên với hắn, ngay cả đám người Thạch Lão, viện sĩ Cổ cũng ngạc nhiên suýt rớt cả hàm. - Mau hạ thuyền xuống để bọn ta qua đó xem nào. Thạch Lão phấn khích nói. - Phong thúc, đây chính là boss của chúng ta sao? Quá ngầu luôn, ôi mẹ nó chứ, thật là lợi hại quá mà, cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao vựa cá của chúng ta bỗng nhiên lại có nhiều cá như vậy rồi, thần kì quá. Một nhân viên ở bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên nhìn những con vật khổng lồ ở phía dưới tàu, đưa tay ra chỉ trỏ, cả người run rẩy mà thốt lên. - Ta cũng không ngờ. Phong thúc đáp. - Ổng chủ thật không phải là người thường mà, quan hệ với cấp trên trong quân đội thân thiết như thế, lại có thể khống chế loài cá khủng bố như kia, thật lợi hại. Không giống như mấy người Pháp Đại Nguyệt, bọn họ chỉ là những ngư dân thấp cổ bé họng thế nên cảm thấy những gì trước mắt quả là không thể nào mà tin nổi, boss của bọn họ nhất định phải là một nhân vật thần bí tầm cỡ. Ánh mắt Sở Tiên quét qua đôi mắt của mọi người, thứ hắn muốn chính là hiệu quả như vậy, thần bí mà hùng mạnh. Sau này hắn mà có làm ra những việc lạ lùng khó tin thì bọn họ cũng sẽ không thấy kì quái, hơn nữa, như thế lại càng dễ khiến cho bọn họ giữ bí mật. Vuốt ve phần đầu của cá Dunkleosteus, Sở Tiên cảm thấy giống như đang sờ lên một hòn đá vậy, vô cùng kiên cố. Phải biết là với sức mạnh trước đây của hắn thì tất cả các loại đá bình thường đều có thể bị hắn bóp vụn nhưng lại không hề khiến lớp bề mặt của chúng lay động, không hổ thân hình cứng như sắt thép. Thuyền được hạ từ trên tàu chiến xuống, đám người Thạch Lão cẩn thận dè dặt mà đi tới bên cạnh đàn cá Dunkleosteus. - Không sao đâu Thạch gia, lại đây, bước lên người bọn chúng. Sở Tiên cười cười đi qua, cá Dunkleosteus chủ động dùng cơ thể của chúng tạo thành một con đường. - Không cần, không cần, chúng tôi nhìn ở cự ly gần thế này là được rồi, bọn chúng thật là thông minh mà. Thạch Lão xua tay, cúi người xuống cẩn thận đánh giá, hiếu kì đưa tay ra vuốt ve. Lực cắn của cá Dunkleosteus cực kì đáng sợ, sức mạnh của nó vô cùng lớn. Trong tài liệu ghi chép cũng từng nói rằng cá mập là thức ăn của chúng, xem ra quả nhiên là như vậy, bộ da cứng như thế này thì đến ngay cả răng của cá mập cũng chưa chắc đã có thể cắn đứt, lại còn cả bộ răng này nữa, giống như cường lực hợp kim vậy. Viện sĩ Cổ xoa xoa miệng nói. - Đúng vậy, tôi cảm thấy sức mạnh của bọn chúng vô cùng lớn. Tôi đứng trên người bọn chúng mà cứ như đứng trên đất bằng vậy. Sở Tiên gật đầu. Viện sĩ Cổ nheo nheo mắt, nhìn viện sĩ Ngô bên cạnh gật đầu: - Tiểu Tiên, chúng tôi có thể đo sức mạnh của chúng một chút được không? - Đo thử sức mạnh? Sở Tiên hoài nghi nhìn mấy người. - Tất nhiên là được, nhưng mọi người muốn đo thế nào? - Đơn giản thôi, trên con tàu này của chúng tôi có một thiết bị có thể kiểm tra đo lường sức kéo, chỉ cần buộc chặt vào một con cá Dunkleosteus là được rồi. Viện sĩ Cổ trả lời. - Được, vậy thì không vấn đề gì. Sở Tiên gật đầu đồng ý, hắn cũng muốn biết hiện này sức mạnh của cá Dunkleosteus lớn đến chừng nào. Rất nhanh một sợi dây thừng có cốt thép bên trong được ném qua. Sở Tiên đón lấy, dùng dây nịt quấn quanh cá Dunkleosteus, đề phòng làm nó bị thương, sau đó buộc sợi dây thừng lên người nó. - Thử sức mạnh của ngươi một chút nhé. Sở Tiên vỗ nhẹ đầu cá Dunkleosteus, cười nói với nó. Cá Dunkleosteus đong đưa cơ thể một chút, mấy con khác ở xung quanh cũng dần dần tản ra, chỉ nhìn nó lắc lắc đuôi, chầm chậm bơi về phía trước. Trọng lượng của cá Dunkleosteus ước chừng khoảng 3 tấn, nó lắc mạnh đuôi một cái bọt nước liền bắn tung tóe, cơ thể hết sức từ tốn tiến về trước. Sở Tiên kiểm tra trạng thái của nó, không hề phát hiện ra có gì không đúng. - Cực hạn rồi. Sở Tiên nhìn con cá Dunkleosteus đã không thể bơi được nữa, nói với đám người viện sĩ Cổ bên cạnh. Thế nhưng trên gương mặt của viện sĩ Cổ với viện sĩ Ngô lại hiện ra thần sắc kinh ngạc. - 10 tấn, sức mạnh cơ bắp bộc phát có thể đạt đến 10 tấn, quả là đáng sợ. Viện sĩ Cổ sợ hãi lẩm bẩm một mình. - Sức mạnh bùng nổ của 1 con cá Dunkleosteus có thể đạt 10 tấn, 10 con là 100 tấn, bọn chúng mà hợp sức lại thì đúng là khủng bố mà. Thạch Lão bên cạnh khẽ tặc lưỡi. Hai người viện sĩ Cổ và viện sĩ Ngô đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư suy ngẫm. Sở Tiên đi tới bên cạnh con cá Dunkleosteus, cởi sợi dây thừng trên người nó ra rồi vuốt ve đầu nó. Đỉnh đầu con cá Dunkleosteus đặt trên cánh tay hắn, đôi mắt to bự nhìn hắn chăm chú. Mặc dù toàn thân phát ra hơi thở hung hãn thế nhưng ở bên cạnh Sở Tiên lại hiện ra vẻ cực kì hiền lành. - Tôi nghĩ chúng ta có thể dùng mấy con cá này của Tiểu Tiên để vớt một số thứ. Lúc này viện sĩ Cổ đột nhiên nói với Thạch Lão. Thạch Lão sững sờ, gương mặt rơi vào vẻ trầm tư. - Ý ông là tàu Hải Nam Lisa, tàu Thượng và mấy con tàu đắm khác? - Đúng vậy. Viện sĩ Cổ gật đầu. - Tàu Lisa và tàu Thượng bởi vì lý do đặc biệt vẫn luôn không vớt lên được. Dựa vào kĩ thuật của chúng ta hiện nay có thể phải đợi mấy mươi năm nữa mới thực hiện được, thế nhưng, nếu như có sự trợ giúp của đám cá Dunkleosteus này thì không còn vấn đề gì nữa rồi. - Được không vậy? Thạch Lão do dự hỏi. - Được mà, tàu Lisa dự tính nặng khoảng 80 tấn, hoàn toàn không vấn đề. Tàu Thượng thì nặng khoảng 120 tấn, cũng không có vấn đề gì quá lớn, còn mấy con tàu khác thì có thể hơi phức tạp chút. Có điều vớt được hai con tàu kia là khá lắm rồi, chỉ cần để chúng kéo ra là chúng ta có thể dùng thiết bị để vớt lên rồi. Viện sĩ Cổ gật gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía sở Tiên. - Muốn dùng cá Dunkleosteus để vớt tàu chìm? Sở Tiên nghe thấy bọn họ bàn chuyện liền tò mò hỏi. - Đúng vậy, có hai con tàu đắm khó mà vớt lên được, tôi cảm thấy nếu dùng cá Dunkleosteus để giúp sức thì chắc là sẽ ổn. Viện sĩ Cổ gật đầu. - Tôi tất nhiên không có ý kiến. Sở Tiên chẳng chút do dự mà đồng ý. - Yên tâm đi Tiên, chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu. Chúng tôi sẽ có cậu phần trăm dựa trên giá trị số vật phẩm vớt lên được. Thạch Lão ở bên cạnh nói thẳng. Sở Tiên cười cười, đương nhiên là không từ chối rồi. - Được, vậy ngày mai chúng ta thử xem sao? Viện sĩ Cổ nóng lòng lên tiếng. - Được được. Thạch Lão gật đầu. - Giá trị những thứ trong hai con tàu đắm này chắc phải lên đến tiền tỉ, ngày mai tiểu Tiên có thời gian chứ? - Tôi có. Ok không vấn đề. Sở Tiên cũng vô cùng hứng thú với việc vớt tàu đắm. - Vậy được, giờ chúng tôi về trước để chuẩn bị một chút. Thạch Lão gật gù. Trèo lên tàu, Sở Tiên liền huýt sáo một cái. Tàu chiến khởi hành, lũ cá Dunkleosteus lập tức theo sát phía sau. Nhìn mười con cá to lớn bơi theo phía sau, những người ở trên tàu bị làm cho hết hồn một phen. Hai tiếng sau, tàu chiến tới vị trí tập kết tàu cá, đám người Sở Tiên lần lượt trèo lên tàu cá, hẹn thời gian gặp mặt ngày mai với mấy người Thạch Lão rồi vẫy tay cáo từ. - Hiện giờ mấy người cũng đã nhìn thấy một số việc rồi, vựa cá của tôi có chút kì quái, thế nhưng trong lòng mọi người biết là được rồi, đừng nói ra bên ngoài. Nếu không đối với bất kì ai cũng không có lợi. Sở Tiên nói với mấy người nhân viên bên cạnh. - Chúng tôi đã rõ, boss cứ yên tâm ạ. Chúng tôi tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài. Đám nhân viên lập tức lên tiếng cam kết. Bọn họ cũng biết chuyện này rồi, đây cũng không phải là chuyện xấu xa gì. Bây giờ trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy kinh ngạc chứ cũng chưa nghi ngờ gì, hơn nữa, biết được thực lực của ông chủ, bọn họ cũng chẳng dám mang chuyện này truyền ra bên ngoài. Mười con cá Dunkleosteus vẫn luôn đi theo phía sau đám người Sở Tiên. khi bọn họ về đến nơi thì sắc trời cũng đã tối dần, cũng may nhờ có bóng đêm, có thể để bọn chúng theo vào trong vựa cá. - Đừng có đi lung tung, mấy người cứ ở đây chờ nhé. Sở Tiên nói với bọn chúng một tiếng rồi lên bờ. - Được rồi, mọi người đều vất vả rồi, đi về cả đi. Sở Tiên nói với đám nhân viên, sau đó lái xe về nhà. Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Tiên cùng mấy người lão Hoàng đến vựa cá từ sớm, dẫn theo cá Dunkleosteus rồi lái tàu tới địa điểm đã hẹn trước hôm qua. - Pháp đại ca, Thạch lão. Trèo lên tàu chiến, Sở Tiên cất tiếng chào hỏi với mấy người họ. Bên cạnh con tàu chiến lúc này còn có một con tàu dùng để vớt tàu chìm, bên trên có buộc mấy cái khung để vớt đồ. - Đi thôi, có thể vớt được 2 con tàu đắm kia lên không phải dựa vào mười con cá Dunkleosteus của cậu rồi. Nếu như thành công, tôi có thể làm chủ, cho cậu 5%. Trên tàu chiến, Thạch Lão vỗ vỗ vai hắn cười nói. - 5%? Sở Tiên sững sờ, sau đó vội vàng nói lời cảm ơn. - Vậy thì Thạch gia à, tôi sẽ không khách khí đâu, 5% thật không phải một con số nhỏ. Dựa theo những gì bọn họ bàn bạc hôm qua, giá trị vật phẩm trong hai con tàu đắm khoảng chừng mấy tỉ, 5% thì cũng phải lên tới vài chục triệu, quả thật không phải là 1 con số nhỏ mà. - Không nhiều, không nhiều, có thể vớt lên được hay không cũng là cả một vấn đề. Hơn nữa, nếu như không có sự giúp đỡ của cậu, chúng tôi căn bản không thể nào vớt lên được. Huống chi, dựa theo giá cả trục vớt của quốc gia thì chúng tôi đã được lợi một khoản lớn rồi. Thạch Lão cười đáp lại. Tốc độ của tàu chiến rất nhanh, khoảng một tiếng sau thì dừng lại. - Chính là vị trí này, rất có thể là con tàu Lisa của triều đại Nam Tống, bên trong có rất nhiều đồ sứ. Chúng tôi không dám trục vớt mạnh tay, vì thế chúng vẫn luôn nằm dưới đáy biển, cuối cùng bây giờ chúng cũng có cơ hội “nhìn thấy ánh mặt trời rồi”. Pháp Đại Nguyệt chỉ xuống phía dưới cười nói. Sở Tiên gật gật đầu, nhìn thấy mười mấy thợ lặn mặc đồ lặn bơi xuống phía dưới liền nói với Pháp Đại Nguyệt. - Đưa tôi một bộ đồ lặn đi, tôi muốn xuống dưới xem thế nào. - Tất nhiên không vấn đề. Pháp Đại Nguyệt gật đầu sau đó gọi nhân viên bên một tiếng, đưa một bộ đồ lặn cho Sở Tiên.