Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 242 : Lên Tàu Chiến
- Ông chủ!
- Ông chủ!
Khi Sở Tiên đến vựa cá, công nhân xung quanh lập tức đứng dậy chào, từ đáy lòng, họ vẫn vô cùng cảm kích ông chủ này, vì đãi ngộ của hắn rất tốt, là một ông chủ cực kỳ tốt.
- Ừm. Sở Tiên nhìn họ gật đầu, hôm nay gọi mấy người qua đây, thật ra là để giải quyết những nghi ngờ trong lòng họ, nhưng cách giải quyết này sẽ khiến họ càng khiếp sợ.
- Đợi lát nữa tôi sẽ đưa mọi người đến một nơi, để tháo gỡ những nghi ngờ trong lòng mọi người.
Sở Tiên nhìn họ cười nói:
- Lên thuyền, hôm nay chúng ta ra biển.
Lần ra biển này không phải là bắt cá, mà là hôm qua hắn cùng Pháp Đại Nguyệt đã bàn xong việc.
Lần trước cùng lão Thạch gặp 2 viện sĩ, họ muốn nhìn cá dunkleosteus trong truyền thuyết, Sở Tiên đương nhiên không có vấn đề gì, hắn cũng muốn xem hơn 1 tháng rồi, bầy cá dunkleosteus này lớn bao nhiêu rồi, có bị chết không.
Vì vậy nhân cơ hội này, Sở Tiên quyết định mang theo 10 người công nhân trong vựa cá cùng đi, thuận tiện giải quyết nghi ngờ trong lòng họ, để sau nay họ giữ gìn bí mật tốt hơn.
Ngư thuyền chầm chậm chạy, ở chỗ cửa ra không xa, Sở Tiên nhìn thấy nhóm người lão Tần đang ở trong vựa cá của họ.
Lão Tần cùng Tần Chí Vỹ cũng nhìn thấy ngư thuyền của Sở Tiên, bất quá, không nhin được rụt cổ một cái.
Lần trước Sở Tiên đem toàn bộ cá nhỏ của họ đi, lão Tần tức giận thiếu chút nữa là ngất đi, mấy chục vạn cá như vậy biến mất, có thể tưởng tượng được tâm tình của hắn.
Mà những ngày này, hắn cũng chú ý hơn vựa cá của Sở Tiên, không những không xuất hiện chuyện cá bị Alligator gar nuốt chửng, trái lại trọng ngư trường xuất hiện rất nhiều cá, thế là ý nghĩ đầu tiên của hắn cho rằng Sở Tiên khám phá ra âm mưu của hắn, đem toàn bộ cá nhỏ trong ngư trường trộm đi để trả thù, có điều chưa đợi hắn đến tìm Sở Tiên, lão Tầm cùng bọn người Nhị Kiếm và Nhất Sấu đã đến nhà hắn.
Mười mấy người cá, mỗi người đều là một nhát đánh mấy chục cao thủ, mặc âu phục màu đen chỉnh tề, cho dù lão Tần xuất thân là côn đồ nhưng đối mặt với họ cũng là một hồi mồ hôi lạnh.
Nhóm người lão Tầm cũng không nói nhiều với lão Tần, 2 quyền đánh xuống, thậm chí lúc Lão Tần bắt đầu muốn phản kháng, kết quả bị Nhị Kiếm một tay nắm lấy dễ dàng, cuối cùng hắn cũng biết tự mình trêu trọc rốt cuộc là tồn tại dạng gì.
Bây giờ lại gặp Sở Tiên như vậy, đến một tiếng rắm cũng không dám phóng.
Có lẽ đã qua những ngày quen thoải mái, bây giờ để hắn cầm đao hung hăng đi chém người hắn thật sự không dám, hơn nữa cho dù là dám hạ thủ, cũng không dám động thủ với nhóm người này, muốn tiền có tiền, muốn người có người, nói trắng ra hắn chỉ là một hào phú nhỏ nghìn vạn mà thôi, đấu không lại người khác.
Sở Tiên nhìn lướt qua không để ở trong lòng, với thực lực hiện giờ của hắn, mặc dù tiền có thể không nhiều, nhưng nhân công và liên hệ không kém chút nào, nhất là sau khi cứu đoàn người Pháp Đại Nguyệt.
Ngư thuyền tiến vào đại dương, tốc độ nhanh nhất, rất nhanh đã đến tọa độ mà Pháp Đại Nguyệt cung cấp.
Một chiếc tàu chiến dài hơn 40 mét, quân lính đứng phía trên, vũ khí tiên tiến được đặt phía trên tàu chiến.
Nhóm người cá từ từ tới gần tàu chiến, Phong thúc cùng 10 người công nhân chết lặng người dừng lại bên cạnh tàu chiến.
- Pháp đại ca. Sở Tiên nhìn Pháp Đại Nguyệt mặc quân phục đứng trên tàu chiến lên tiếng chào hỏi.
- Đến rồi. Pháp Đại Nguyệt cười, tàu chiến kéo ra một tấm bảng, Sở Tiên cười đi lên.
- Đều lên hết đi. Sở Tiên nói với nhóm người Phong thúc đang ngẩn ngơ.
- Được ông chủ! 10 người công nhân càng thêm chấn động, nhanh chóng gật đầu, cung kính đi theo phía sau.
- Vài người công nhân mới tuyển, vì hiện tượng kỳ lạ ở vựa cá, nên gọi họ đến xem xem. Sở Tiên nhìn đám người công nhân phía sau nói với Pháp Đại Nguyệt.
- Đương nhiên không có vấn đề gì. Pháp Đại Nguyệt không quan tâm lắc đầu, liền tò mò hỏi:
- Vựa cá của Sở Tiên huynh đệ rất kỳ quái sao?
- Ha ha, đương nhiên kỳ quái.
Sở Tiên cười:
- Cá trong ngư trường của tôi không phải tự nuôi mà cá từ biển chạy tới.
- Ha ha, thật chỉ có cậu, chẳng trách người khác thấy kỳ lạ, đổi lại là ai đều cảm thấy kỳ quái. Pháp Đại Nguyệt hơi sững sờ cười.
Hắn đương nhiên biết ý của Sở Tiên, cá từ biển chạy tới, dĩ nhiên là lợi dụng cá dunkleosteus đem cá biển chạy tới vựa cá của chính hắn.
Sở Tiên biết lời mình nói Pháp Đại Nguyệt sẽ nghĩ thế nào, hắn cũng là có ý chỉ dẫn.
Mấy người công nhân bên cạnh nghe thấy ông chủ mình nói chuyện với người trung niên mặc quân phục trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng họ không dám nói bất cứ điều gì.
Hải quân đi lên trên tàu chiến nói chuyện với vị sĩ quan, hơn nữa chiếc tàu chiến này hiển nhiên là đang đợi ông chủ mình, loại chấn động này, đâu phải những ngư dân bình thường này có thể tưởng tượng đến.
- Dunkleosteus đang ở vị trí nào bây giờ cậu có biết không? Pháp Đại Nguyệt hỏi.
- Bây giờ tôi không biết. Sở Tiên lắc đầu:
- Ở Hoàng Hải, nhưng vị trí cụ thể cần tìm xem.
Pháp Đại Nguyệt gật đầu, dù sao đây là loại cá đã tồn tại từ thời cổ xưa, không thể đứng ở lại một vị trí.
Được, vậy chúng ta loanh quanh ở Hoàng Hải. Pháp Đại Nguyệt gật đầu:
- Đến nói chuyện, nhóm người lão Thạch đều ở đây.
- Ừm, Sở Tiên gật đầu, để nhóm người lão Tầm đợi ở ngoài hắn đi vào trong tàu chiến.
- Tiểu Tiên đến rồi, đến ngồi, gọi cậu đến không làm phiền cậu chứ. Lão Thạch nhìn Sở Tiên đi vào cười.
- Sao lại phiền chứ, tôi cũng muốn xem xem tàu chiến của đất nước. Sở Tiên cười, chào hỏi 2 vị bên cạnh Cổ viện sĩ và Ngô viện sĩ.
- Ha ha, không cần khách sáo, ngồi ngồi.
Bây giờ thời bình tương đối nhàn rỗi, ngoài quân diễn còn có thăm dò tài nguyên biển, Cổ viện sĩ và Ngô viện sĩ bây giờ kiêm quản mặt này, nên rất tò mò cá dunkleosteus.
- Tôi nghĩ cá dunkleosteus chắc sẽ mang đến chấn động rất lớn cho mọi người.
Sở Tiên nói với lão Thạch Cổ viện sĩ và Ngô viện sĩ.
- Cậu có thể tìm thấy chúng ở biển rộng mênh mông này? lão Cổ tò mò hỏi.
- Yên tâm đi Thạch thúc, tôi có phương pháp đặc thù tìm được chúng. Sở Tiên giả vờ thần bí đáp.
- Vậy được, Đại Nguyệt, chạy thuyền. lão Cổ lên tiếng.
- Thạch thúc, tôi có thể phải ra bên ngoài, không khó mà tìm. Sở Tiên cười đứng lên.
- Chúng tôi cũng đi xem xem.
Lão Thạch cười đứng lên, đi ra bong thuyền.
Nhóm người Phong thúc nhìn mấy quân nhân có tuổi, nhìn cấp bậc trên quân trang cảm thấy kính nể.
Lão Thạch nhìn họ cười, đứng trên boong thuyền nhìn ra biển.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
4508 chương
41 chương