Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 216 : Tôi Chỉ Là Một Ngư Dân
Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn là hai người anh em tốt, sau khi tốt nghiệp họ tới Bắc Kinh tìm việc làm và may mắn đã mỉm cười với họ khi kiếm được một vai diễn phù hợp với bản thân, về sau thì dần nổi tiếng hơn. Đương nhiên, họ không đến nổi đình nổi đám ai ai cũng biết tên tuổi như các diễn viên khác, hai người họ chỉ là ngôi sao hạng B thôi.
Sở Tiên có thấy họ góp mặt trong nhiều phim khá nổi tiếng, diễn xuất rất tuyệt, thuộc tạng người cơ bắp rắn rỏi, nom rất khoẻ khoắn, vì họ hay diễn phim có phiều phân cảnh đánh nhau, chính vì vậy Đoàn Khoa đã mời họ, họ cũng là hai nhân vật nam chính trong nhiều phim, trong đó cơ thể của Nhậm Bằng Huy sêm sêm Sở Tiên, thế nên có thể thay thế vai của Sở Tiên được.
Diêm Văn Văn nghiễm nhiên là nhân vật nữ chính của bộ phim này rồi.
_Xin chào!
Sở Tiên nhận ra bọn họ ngay tại đó khiến bọn họ vô cùng có thiện cảm với hắn.
_Lại đây Sở Tiên, đây là phó đạo diễn Mã, còn mấy người khác cậu cũng đều quen cả rồi!.
Đoàn Khoa nhìn họ giới thiệu với hắn, nhưng hắn thấy trong khi nói thì nét mặt của phó đạo diễn Mã không được tự nhiên cho lắm.
Sở Tiên cũng không để ý chỉ cười cười, Đoàn Khoa có nói với hắn là sẽ mời một đạo diễn nổi tiếng tới làm việc cùng anh ta, xem ra không mời được rồi.
Nhưng mà Sở Tiên không coi trọng vấn đề ai là đạo diễn cho lắm, bởi vì các phim ảnh hiện nay được nhào nặn từ tay các đạo diễn nổi tiếng còn chưa chắc tạo ra một tác phẩm ăn khách, còn đạo diễn “nhàng nhàng” biết đâu lại có một tác phẩm để đời, “cháy” phòng vé chứ chẳng chơi.
_Đúng rồi anh Đoàn, diễn viên chính là ai vậy?.
Sở Tiên ngồi trên sopha hiếu kì hỏi.
_Là Phong Hoả, hiện tại là ngôi sao tương đối ăn khách, tôi khó khăn lắm mời mời được người ta tham gia đóng phim đấy!. Đoàn Khoa vừa cười vừa nói.
_Phong Hoả à?.
Sở Tiên nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc, Phong Hoả là diễn viên đang rất hot, chẳng những trên mạng mà còn trên phim ảnh đều nhìn thấy cậu ta.
_Anh Đoàn, anh lần này đúng là nhọc công nhiều rồi, mời tới toàn dàn diễn viên hot hiện tại, có rất nhiều phim thù lao của diễn viên chiếm đại đa số doanh thu phim rồi.
_Haha, cũng thường thôi!.
Đoàn Khoa vừa cười vừa nói:
_Người anh em Sở Tiên à, tôi cũng biết là cậu đổ một ngàn vạn tiền đầu tư cho bộ phim này, thế nên cậu yên tâm đi, tôi có tự tin thu hồi vốn về được!
Sở Tiên cười rồi gật đầu, vỗ vai hắn:
_Được, tôi cũng tin anh!
_Sở Tiên hoá ra anh là nhà đầu tư à?.
Diêm Văn Văn, Nhậm Bằng Huy cùng Nghiêm Trạch Khôn đứng bên cạnh nhất loại đều cảm thấy kinh ngạc nhìn hắn.
_Phải, bị đạo diễn Đoàn Khoa đây dụ dỗ lên thuyền không xuống được!
Sở Tiên nhìn hắn cười phá lên:
_Các cậu dù sao cũng đã tới thành phố Thanh Hải rồi, tôi là chủ nhà nên tối nay tôi sẽ thiết đãi các cậu thật chu đáo!
_Được đấy, hôm nay phải thả ga thư giãn thôi, ngày mai sẽ chính thức bấm máy!
Đoàn Khoa vui mừng gật đầu.
_Bây giờ mới là một giờ chiều, mọi người có muốn đi chơi chung quanh không?.
Sở Tiên ngỏ ý mời.
_Bọn tôi thì đi được đâu chứ? Có chỗ nào kín kín có thể vui chơi được không?.
Diêm Văn Văn khổ sở hỏi Sở Tiên.
_Ế, phải ha.
Sở Tiên cười, làm người của công chúng cũng bất tiện mà:
_Địa điểm vui chơi ở thành phố Thanh Hải cũng khá nhiều đấy, nhưng lại rất đông người, nếu mọi người muốn đi chơi thì có thể tới khu nghỉ mát, tôi biết một nơi khá đẹp, là một khu nghỉ dưỡng tương đối cao cấp ở thành phố Thanh Hải chúng tôi, đầy đủ các yếu tố bãi biển, vui chơi và rất thích hợp thể xả stress.
Đoàn Khoa không nói gì mà quay về phía nhóm Diêm Văn Văn hỏi:
_Mọi người thấy sao? Nếu muốn thì chúng ta có thể tới đó vui vẻ, từ ngày mai về sau chúng ta sẽ ở Thượng Hải một thời gian dài đấy!
_Đương nhiên là không thành vấn đề rồi. Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn không phản bác gật đầu đồng ý, rồi quay sang nhìn Diêm Văn Văn đợi ý kiến của cô.
_Ý kiến hay đấy, tôi thích nhất là tắm biển nghịch nước đó!.
Diêm Văn Văn cười tít cả mắt.
_Được, nếu đã đồng ý rồi thì hôm nay Sở Tiên sẽ trả tiền, chiều nay chúng ta xoã tới bến luôn, ngày mai bắt đầu làm việc!.
Đoàn Khoa cười lớn rồi nhìn Sở Tiên.
Đoàn Khoa cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với mấy ngôi sao nổi tiếng này, làm cho họ có cảm tình với mình về sau sẽ dễ hợp tác hơn.
_Đúng rồi, tiểu Điều, cậu đi gọi Phong Hoả đi, hỏi anh ấy nhập bọn cùng không?. Đoàn Khoa nói với cậu thanh niên bên cạnh.
_Vâng anh Đoàn!. Cậu thanh niên tên tiểu Điều gật đầu.
_Tôi đi gọi xe đã!. Sở Tiên nói với Đoàn Khoa một tiếng rồi gọi vào số lão Tầm.
Nghĩ tới việc số lượng người cá sau này sẽ còn tăng thêm nên Sở Tiên quyết định mua thêm vài chiếc xe nữa. Khả năng học của bọn Nhị Kiếm rất khá, kiểm soát cơ thể còn tốt hơn con người, bọn hắn chỉ dùng có hai ngày liền nắm vững được hết các kĩ năng lái xe, sau đó hắn chỉ cần dùng tiền mua bằng lái xe cho họ là mọi chuyện đâu vào đấy.
Rất nhanh sau đó, đi sau lưng tiểu Điều là một thanh niên đang đeo kính mát, đi cạnh anh ta còn có một người đại diện (1) tầm tuổi trung niên.
_Đạo diễn Đoàn, chúng ta đi đâu chơi vậy? Người ngư dân đó tới rồi, a, ở trong đây một ngày bí bách muốn chết đi được!.
Phong Hoả nhìn thấy mọi người liền nửa cười nửa đùa bước tới.
Đoàn Khoa nghe thấy giọng điệu cùng nét mặt của Phong Hoả thì không lấy làm vui vẻ gì, nhưng vẫn cười nói:
_Tới đây Phong Hoả, tôi giới thiệu một chút, vị này là bạn tôi, đồng sự đồng thời cũng là một trong số những nhà đầu tư cho bộ phim này.
_Hửm?. Phong Hoả vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy con người đẹp trai đối diện, nhìn mặt đoán được thanh niên này chắc cũng tầm tuổi mình:
_Cậu chính là người đánh cá đó hả? Không ngờ rằng cậu lại chính là người đầu tư cho bộ phim này, haha, lợi hại lợi hại!
Sở Tiên thấy vậy bèn hơi nhíu mày lại, trong lòng không vui lắm nhưng cũng không muốn tranh luận nhiều với hắn:
_Mọi người đợi mười phút nữa nhé, xe sắp tới nơi rồi!
_Xe vẫn chưa tới à? Please~ tôi cứ nghĩ là xe đã tới lâu rồi cơ?
Sở Tiên vừa mới dứt lời thì Phong Hoả liền ngán ngẩm lắc đầu:
_Thôi hay là để tôi gọi điện thoại cho bạn tôi qua đón tôi vậy?. Dù sao thì bạn tôi cũng ở ngay gần đây, địa chỉ cụ thể ở đâu, tôi tới trước rồi đợi các cậu ở đó?
Nói rồi Phong Hoả rút điện thoại ra, người đại diện hơi ái ngại dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía hội Sở Tiên.
Đoàn Khoa không nói gì chỉ cười rồi gật đầu.
Không lâu sau đó, một chiếc BMV dừng trước cửa khách sạn, một người thanh niên từ trong xe vẫy vẫy tay với hắn.
Phong Hoả đáp lại anh ta rồi hỏi Diêm Văn Văn:
_Văn Văn, chúng ta cùng đi nhé!
_Thôi khỏi, tôi đi cùng đạo diễn Đoàn và mọi người. Diêm Văn Văn lắc đầu.
Phong Hoả hơi sượng sùng khi bị cô từ chối, sau đó liền lắc đầu:
_Thôi được, vậy gặp lại mọi người sau tại khu nghỉ dưỡng.
_Chỉ là một ngôi sao thôi có cần phải chảnh vậy không?. Sau khi nhìn thấy Phong Hoả lên chiếc xe BMV đó rời đi Sở Tiên liền lắc đầu nói thẳng với đạo diễn Đoàn.
Đoàn Khoa cũng khổ sở đáp lại Sở Tiên rằng:
_Cậu ta không chỉ đơn thuần là diễn viên nổi tiếng hiện tại đâu, gia thế anh ta cũng không hề tầm thường, ba là một thương nhân, đồng thời cũng là một nhân vật nức tiếng trong xã hội, được nữ hoàng Anh phong cho huy chương hiệp sĩ danh dự đấy, còn làm kinh doanh đối ngoại giữa hai nước Trung - Anh, là người có tiền có quyền, địa vị xã hội cao trọng vọng!
_Mới chỉ có vậy mà đã chảnh không coi ai ra gì rồi!.
Sở Tiên khinh thường lắc đầu.
Nghe thấy Sở Tiên nói như vậy hắn liền cười, từ khi gặp Sở Tiên cho tới khi nhìn thấy hành động hung hãn của hắn thì Đoàn Khoa cũng đoán biết được hắn ta không phải là một người đơn giản, thậm chí Đoàn Khoa còn cảm thấy Sở Tiên mang một màu sắc đen tối, là một nhân vật không nên gây vào.
Thế nhưng qua tiếp xúc, hắn ta lại thấy Sở Tiên thực chất lại là một con người rất ổn, đáng để kết giao bạn bè.
Nếu không bởi thế thì hắn ta cũng chả dám xưng bạn xưng bè với cậu.
Đọc vị trong câu nói của Sở Tiên, Đoàn Khoa nhận ra cậu ta không hề có chút bỡn cợt nào khi nhắc tới Phong Hoả.
Thực ra ngay tới cả Sở Tiên cũng không hề nhận ra điều đó, không nhận ra tính cách của bản thân đang dần dần thay đổi, trước kia từ một cậu bé không tự tin, thậm chí là rất yếu đuối, thì nay cậu đã biến thành một người người mạnh mẽ, bá khí và vô cùng tự tin.
Từ đối kháng với những kẻ săn biển cả, cho tới vụ săn cá mập trên biển, rồi thuyền cá xảy ra va chạm với thuyền cá Quốc Đảo (2), cho tới sự việc giết người ở Thái Lan... tất cả đã minh chứng rõ ràng một điều rằng nội tâm bên trong con người Sở Tiên đã thay đổi.
Nếu như là Sở Tiên của ngày trước, nhìn thấy Phong Hoả như vậy thì hắn chỉ có thể mỉm cười, nhưng Sở Tiên của hiện tại chả nhu nhược tới vậy, cách xử lí tình huống của hắn khác rồi.
Ba người Diêm Văn Văn, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn bọn họ đứng bên cạnh cũng nghe thấy Sở Tiên nói vậy, trong ánh mắt hiện lên thần sắc khó hiểu.
_Xe tới rồi, chúng ta lên xe thôi!. Lúc này, Sở Tiên nhìn thấy bên ngoài có ba chiếc Mercedes-Benz s600 lái tới, nhìn họ thông báo.
_Ông chủ!. Nhìn thấy Sở Tiên và bọn họ bước tới, hội lão Tầm và Nhị Kiếm mặc đồ âu để đầu trọc, bộ dạng vô cùng cung kính hô to một tiếng.
Sở Tiên gật đầu rồi nhìn sang hội Đoàn Khoa nói:
_Lên xe đi!
Trong khi đó mấy người bọn họ khi nhì thấy cạnh tượng này ai nấy đều cảm thấy “không ổn”, ba chiếc xe Mercedes-Benz không phải nguyên nhân khiến họ chấn kinh, dù sao thì mấy người họ cũng không phải người bình thường, nhưng mà nhìn mấy người đàn ông to cao bặm trợn... lại trọc đầu này thì thấy hơi ghê ghê, nếu chỉ nhìn họ không thôi thì có cảm giác họ không phải lái xe bình thường.
_Ừm ừm, Văn Văn cô lên xe này ngồi cùng chúng tôi, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn hai cậu ngồi cùng nhau ở xe sau nhé!. Đoàn Khoa nhìn họ phân công chỗ ngồi.
Mấy người họ gật đầu, Diêm Văn Văn đưa người đại diện của mình cùng hội Sở Tiên ngồi chung trên một xe.
Diêm Văn Văn vốn là một cô gái có tính tò mò mạnh, ngay từ ngày đầu gặp mặt liền tỏ ra rất tò mò về Sở Tiên, ngồi trên xe cô không kiềm chế được sự hiếu kì của mình liền bắt đầu tra hỏi:
_Sở Tiên, anh làm nghề gì vậy?
_Hửm, tôi chỉ là một ngư dân thôi!
Sở Tiên cười:
_Có mở một tiệm bể cá cảnh và một tiệm cá vàng, phải rồi nếu cô có nhã hứng thì khi nào qua tiệm tôi chơi, tôi sẽ tặng cô một ít làm quà.
Sở Tiên vừa nói vừa cười, Diêm Văn Văn trên phim ảnh vô cùng xinh đẹp, cao tầm một mét sáu, để kiểu tóc dài đen rẽ ngôi giữa, lộ vầng trán, rất có thần thái của một nữ vương, thậm chí kiểu tóc mà cô đang để rất ít người dám thử.
Diêm Văn Văn trên thực tế nhìn còn xinh đẹp hơn trên tivi nhiều.
_Hoá ra anh bán bể thuỷ sinh và cá vàng hả?
Diêm Văn Văn không giấu nổi sự kinh ngạc.
_Sao thế? Không được à? Haha, thế cô nghĩ tôi làm nghề gì? Sở Tiên vừa nói vừa cười, liền nhìn tài xế Nhị Kiếm bắt đầu trêu đùa:
_Không phải cô nghĩ tôi là thành phần bất hảo, xã hội đen gì gì đó đấy chứ?
Diêm Văn Văn lộ rõ sự ngại ngùng cười:
_Thuộc hạ của anh nhìn hơi đáng sợ!
Sở Tiên cười phá lên:
_Thì tôi là một ngư dân mà, còn họ là những anh em tốt cùng tôi lăn lộn trên biển cả.
Họ vừa trên xe vừa nói chuyện, rất nhanh sau đó đã tới trước cửa khu nghỉ dưỡng Kim Long.
_Nơi đây là khu của một người bạn của tôi mở, phong cảnh bên trong sẽ khiến mọi người thích thú đấy! Sở Tiên xuống xe giới thiệu với họ.
Tất cả gật đầu rồi cùng Sở Tiên đi vào bên trong.
Khu nghỉ dưỡng Kim Long về tổng quan có thể coi là một khu nghỉ dưỡng cao cấp trong nước, các thiết bị bên trong cũng rất đầy đủ, hơn nữa còn là khu mới mở nên không khí rất tuyệt.
Vì vừa mới qua kì nghỉ hè nên số lượng người tới khu nghỉ dưỡng tương đối ít, bên trong chỉ có tám mươi khách.
_Chúng ta đi tìm Phong Hoả thôi! Đoàn Khoa nói.
Sở Tiên gật đầu kiểu “ừ, thích thì tìm, không thấy cũng chả sao”. Đoàn Khoa gọi điện thoại cho hắn, không lâu sau đó thấy bóng dáng anh ta ở khu bể bơi, lúc này cậu ấy đang cùng bốn năm thanh niên khác vui chơi ở đấy.
_Hi, đạo diễn, Văn Văn, lại đây cùng chơi nào! Phong Hoả thấy họ tới lập tức vẫy tay.
(1) Chỉ quản lí kiêm người phát ngôn cho ngôi sao ( Chú thích từ người dịch)
(2) Ám chỉ Nhật Bản với ý dè bỉu ( Chú thích từ người dịch)
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
35 chương
63 chương
117 chương
48 chương
54 chương
32 chương
88 chương