Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 215 : Ngư Dân
- Thật là đúng lúc!
Sở Tiên đứng trước mặt người thanh niên có chút tiếu ý nhìn hắn, người này chính là vị lần trước đến mua hắc giác tuyết long vương của hắn.
(Ko phải là thiếu nội dung đâu nhé_ mn đọc kỹ sẽ rõ- Biên)
_ Khụ khụ đúng vậy thật là đúng lúc!
Lúc này sắc mặt Lục Thành có chút khó chịu nhìn hắn, Sở Tiên khẽ cười:
- Đã như vậy, chúng ta bắt đầu ký hợp đồng đi? Đúng rồi, cậu không đổi ý chứ?
- Không, không, sao lại có thể chứ. Lục Thành gượng cười.
- Được! Sở Tiên gật đầu, liền đưa hợp đồng ra trước mặt hắn.
Mấy ngày nay Sở Tiên luôn ở Kinh Hải tìm kiếm địa điểm cửa hàng và công ty, vì chuẩn bị mở cửa hàng ở Kinh Hải, vì vậy yêu cầu về cửa hàng rất cao, đầu tiên phải to, thứ hai nhất định phải nằm trong phố xá náo nhiệt.
Tìm được 4 5 ngày có chỗ thì quá nhỏ, có chỗ vị trí hơi lệch, khiến hắn vô cùng không hài lòng, hôm qua Cổ Lực gọi điện thoại nói tìm được địa điểm đẹp cho hắn.
Nằm ở vị trí trung tâm thành phố, mặt tiền không lớn, nhưng lại có 2 gian, Cổ Lực thương lượng ổn rồi, nếu họ có thể mua, về sau hoàn toàn có thể mở hai cửa hàng.
Thứ hai, tầng cao nhất là khu vực văn phòng, cũng chưa bán hay cho thuê văn phòng.
Sở Tiên sau khi nhận được thông tin không chút do dự đồng ý ngay.
Nếu là cửa hàng tàu chiến, Sở Tiên cũng khẳng định trực tiếp mua, giá mặc dù đắt, nhưng vẫn là có thể gánh nổi,
Hai gian mặt tiền của cửa hàng thêm văn phòng tầng thượng, giá 2300 vạn, trong phạm vị chịu được của hắn.
Đáng nhắc tới chính là, lần trước ở chỗ bán đấu giá, 2 cây hồng san hô của hắn được một công ty châu báu mua với giá 4100 vạn.
4100 vạn thêm hải sâm gần 2000 vạn, tính ra thu vào gần 6000 vạn.
Vì 2 phòng này vốn dĩ đã được thuê, nhưng bây giờ muốn cho thuê lại, người khai phá nhận được thông tin này làm một người trung gian, họ trả tiền nhà, sau đó lại chuyển bán cho Sở Tiên.
Bởi vì phải qua quy trình này, nên người thương lượng thanh toán, cho thuê phòng cùng Sơ Tiên gặp mặt một lần.
Lúc sở Tiên nhìn thấy mặt tiền cửa hàng lập tức đồng ý, vì vị trí ở đây rất tốt, đặc biệt vẫn là cửa hàng vô cùng quen thuộc.
- Ha ha, được được, như vậy thật tốt! thương gia khai phá mới là một người trung niên, hôm nay tôi làm ông chủ, chúng ta cùng ăn một bữa?
- Không không, không cần đâu! Lục Thành liền khoát tay một cái, lập tức ký hợp đồng, mặt tối lại đi ra ngoài.
Người trung niên khẽ cười, nhìn Sở tiên nhún vai:
- Có thể may mắn rồi!
- Ha ha! Sở Tiên nghe người trung niên nói liền cười nói:
_Giao dịch vui vẻ, tôi cũng có chút việc, đi trước đây!
- Được, Sở tiên sinh ngài đi đi, dù sao chúng ta cũng cùng một cao ốc, bất cứ lúc nào cũng có thể tụ tập! Người trung niên nhiệt tình nói, có thể một lần lấy ra 2 nghìn vạn mua cửa hàng, thực lực của hắn đáng để kết bạn.
Sở Tiên cười gật đầu, liền gọi điện cho Trương Tiêu Hoa:
- Qua đi, đã bàn bạc xong rồi!
- Được ạ, ông chủ đợi chút, Trương Tiêu Hoa nhanh chóng lái xe qua.
- Chính là chỗ này, sau này đây là cửa hàng của chúng ta!
Sở Tiên chỉ vào 2 cửa hàng nói với cô.
- Á? Trương Tiêu Hoa nhìn cửa hàng, lại nhìn các trang thiết bị vẫn chưa bỏ đi.
- Ông chủ, ở đây từng là cửa hàng của Thần Long và Nguyên Sinh?
Trương Tiêu Hoa hơi ngẩn người, lại nói:
- Ông chủ, anh quá ác rồi, quá lợi hại rồi.
- Tôi cũng không ngờ! Sở Tiên nhún vai, liền chỉ lên cửa hàng:
- Bây giờ chỗ này là của chúng ta rồi, tìm người phá 2 cửa hàng này đi, sửa sang và thiết kế giao cho cô, sửa xong liền có thể khai trương, còn nữa, cùng tôi xem văn phòng chính sau này.
- Văn phòng bể cá Tiên Cảnh của chúng ta sau này chính là ở tầng cao nhất tòa cao ốc, đi theo tôi.
Sở Tiên đưa cô lên tầng cao nhất.
Từ tầng 10 tòa cao ốc trở lên là khu văn phòng thương mại, có rất nhiều xí nghiệp có văn phòng ở đây, ở vị trí tầng cao nhất, vì đắt tiền chưa có ai thuê, Sở Tiên nhìn vô cùng mãn nguyện, mua luôn.
Văn phòng rộng khoảng 300 mét vuông, chia làm 2 phòng, một phòng họp, một phòng làm việc.
- Chọn một phòng đi, tiếp theo, tìm một kế toán, sau đó cậu tìm một người giúp việc, ủa? hình như không có? Sở Tiên nghi ngờ hỏi.
- Chắc là không có! Trương Tiêu Hoa cười gượng, không chắc chắn nói:
- Chỗ tư liệu của chúng ta ở Hải Thanh, văn phòng ở đây, có phải hơi xa rồi không!
- Hải Thanh thì bỏ đi, dù sao Hải Thanh và Kinh Hải không phải cùng một đẳng cấp, hơn nữa Kinh Hải là thành phố lớn quốc tế hóa, cửa hàng tàu chiến để ở đây tương đối phù hợp, bàn một vài vấn đề cũng thích hợp.
- Về việc tư liệu, đi ra biển tìm tư liệu do Lão Tầm bọn họ phụ trách, sau này tìm thêm một nhà thiết kế, còn nữa sư phụ Lý để ông ta đến công ty chúng ta toàn thời gian, sau này cửa hàng to hơn, người thiết kế và thợ đá đều phải tăng thêm rất nhiều, văn phòng chúng ta ở đây phát triển đối ngoại nơi chiêu đãi khách hàng. Sở Tiên nói.
Trương Tiêu Hoa gật đầu cười:
- Tôi nghĩ sau này khách hàng của chúng ta căn bản không cần mở rộng, bọn họ sẽ ùa đến!
Sở Tiên gật đầu cười:
- Mấy ngày ở đây giao cho cô, tôi về Hải Thanh có chút việc.
- Được ạ, những việc này tôi đã quen rồi! Trương Tiêu Hoa nhìn hắn không nói ra lời.
- Tôi sẽ tăng lương cho cô! Sở Tiên nhìn cô vẫy tay, liền đi ra ngoài:
- Việc sửa sang văn phòng cũng giao cho cô!
Trương Tiêu Hoa nhìn bóng hình hắn ngơ ngác, thản nhiên cười, bắt đầu quan sát văn phòng sau này, mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Sở Tiên đi xuống lầu, lập tức bấm điện thoại gọi Đoàn Khoa,
- Đoàn ca, thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi, tôi đến đây!
- Không sao không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến!
Thành phố Hải Thanh, trong khách sạn 5 sao, nam nữ ngồi xung quanh, Đoàn Khoa cười trả lời.
- 3 tiếng, 3 tiếng là tôi có thể nhanh chóng tới Hải Thanh, anh gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đi tìm mọi người! Sở Tiên áy náy nói.
Mấy người đoàn phim Đoàn Khoa dẫn theo hôm qua đã tới rồi, nhưng Sở Tiên đang xử lý việc cửa hàng nên vẫn chưa thể đến được.
- Được được, không sao, cậu không cần vội, chúng tôi ở đây đợi không vấn đề gì! Đoàn Khoa cười nói rồi cúp điện thoại.
- Đạo diễn Đoàn? Anh ta khi nào có thể tới, chúng tôi đều đợi ở đây 1 ngày rồi, như một cái biển lớn?
Bên cạnh Đoàn Khoa, là một nhân vật quan trọng trong bộ phim lần này, rất nhiều cảnh đều là hắn diễn, hơn nữa ngư thuyền cũng phải dùng đến hắn. Đoàn Khoa cười xòa.
- Vị thanh niên này là vai nam đang hot hiện nay, người tìm hắn quay phim đều phải hẹn trước rất lâu, đây vẫn không chắc có thể thành công, nếu không phải bố vợ hắn giúp, người không có tư chất như hắn, đạo diễn căn bản không có chút quan tâm nào.
Vì bộ phim này, Đoàn Khoa chính là hạ mình xuống rất nhiều.
- Một ngư dân thôi mà, ngư thuyền ở đâu mà tìm chả được, tôi thật không muốn mỗi ngày không có việc gì phải đợi người như thế này! Người thanh niên có chút không hài lòng nói:
- Tôi về phòng trước, người đến rồi gọi tôi một tiếng.
Đoàn Khoa nhíu mày một cái.
- Đạo diễn Đoàn, ngài đừng giận, ngài cũng không phải không biết tính cách của hắn, haha! Một thanh niên ở bên cạnh giải vây nói.
- Không sao! Đoàn Khoa cười cười.
- Đúng rồi đạo diễn Đoàn, nói xem chúng ta vì sao phải đợi ngư dân kia đến? Một cô gái xinh đẹp bên cạnh tò mò hỏi.
- Anh ta không phải ngư dân bình thường, đợi chính thức bắt đầu quay phim mọi người sẽ biết!
Đoàn Khoa cười, che giấu một phần.
Người phụ nữ xinh đẹp này cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng mà anh đã dốc sức rất nhiều, có thể nói bộ phim này, toàn bộ đều dựa vào các minh tinh.
- Ồ? Cô nhìn Đoàn Khoa không muốn nói nhiều cũng không ép, cười gật đầu.
Đoàn Khoa áy náy nhìn cô gật đầu, do dự một chút nói tiếp:
- Bộ phim này nếu có thể thành công, sẽ có công lao rất lớn của anh ta.
Đoàn Khoa không mang bức tranh mà họ chụp đưa cho các diễn viên xem, đây có thể nói là sát thủ của bộ phim, hắn không muốn tiết lộ ra ngoài, chờ đến thời điểm mấu chốt nhất, tuyệt đối là lựu đạn phòng bán vé!
Cô gái kia có chút ngạc nhiên, mấy vai phụ quan trọng cũng cảm thấy tò mò.
3 tiếng sau, Sở Tiên lái xe nhanh chóng vào trong khách sạn chỗ Đoàn Khoa, lập tức đi tới số phòng mà Đoàn Khoa gửi.
" Cốc cốc"
_Người anh em Sở Tiên, cậu đến rồi, tới ngồi đi, chúng ta thương lượng một chút. Đoàn Khoa nhìn hắn tới, nhiệt tình hoan nghênh.
_Thật ngại quá Đoàn ca! Sở Tiên đi vào trong, gặp Đoàn Khoa nhiều lần, họ cũng tương đối quen thuộc, về đối nhân xử thế của Đoàn Khoa hắn cũng cảm thấy vô cùng tốt.
- Nào, đừng nói nữa, cậu có thể giúp tôi là được rồi, trong thời gian này không có việc chứ, cậu xem xem, ha ha! Đoàn Khoa nhìn hắn chà xát tay.
Sở Tiên biết ý của hắn, nhìn hiện trường đưa ra một vài kiến nghị, thấy hắn lần nào cũng nhiệt tình như vậy, mà mấy lần gặp đều đến muộn cũng thấy ngại liền nói:
- Có thể, thời gian này tôi không có việc gì!
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ha ha, tối nay chúng ta uống một chút, để tôi giới thiệu với cậu vài người! Đoàn Khoa nghe hắn trả lời vô cùng vui mừng, lớn tiếng nói.
- Nào nào, mấy vị, đây là người tôi nói với các vị, Sở Tiên, là một vai quan trọng của chúng ta. Đoàn Khoa chỉ tay vào Sở Tiên.
Đám người nhìn vào người Đoàn Khoa chỉ một người trẻ như họ hơi sững sờ, họ tưởng người ngư dân mà Đoàn Khoa nói tới sẽ là một người trung tuổi, không ngờ lại trẻ như vậy đẹp trai như vậy!
Sở Tiên nhìn họ cười, nhìn khuôn mặt quen thuộc, nói:
- Người này chắc là Nhậm Bằng Huy, cậu là Nghiêm Trạch Khôn, cô gái xinh đẹp này chắc là Diêm Văn Văn.
Mấy minh tinh trước mặt đều nhìn thấy qua trên ti vi, trong hiện thực gặp được khiến hắn có cảm giác ngạc nhiên vui mừng.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
35 chương
63 chương
117 chương
48 chương
54 chương
32 chương
88 chương