Ta chỉ hứng thú với nam phụ thứ 99

Chương 12 : thị vệ đáng ghét! (3)

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoàng Miêu lon ton chạy từ chỗ thượng thực trở về chỗ Tô Nhi Nguyệt *loảng xoảng* " Ai cho phép ngươi lên mặt với ta chứ ! " Tô Nhi Nguyệt dùng tay bóp lấy cổ của một tì nữ mập mạp trước mặt xách lên " Ặc ...Ả tiện nhân chết tiệt lại hóa điên rồi ! " Tì nữ mập mạp không ngừng giãy giụa Tô Nhi Nguyệt nhíu mày, tay cành siết chặt nàng ta hơn Hoàng Miêu hốt hoảng chạy vào " Tiểu thư ! Dừng tay làm như vậy là giết người đó ! " Tô Nhi Nguyệt thả tì nữ mập mạp xuống sàn " Nói ! Ai phái ngươi tới đây !? " Dáng vẻ Tô Nhi Nguyệt vô cùng hung dữ Tì nữ mập mạp ngồi trên mặt đất không ngừng run rẩy Bình thường ả tiện nhân hóa điên sẽ không giống như vậy ! Thậm chí bát canh hôm nay vẫn còn nguyên ! Tại sao từ một đứa nhu nhược yếu ớt lại trở nên đáng sợ như vậy chứ !? Tì nữ mập mạp liếc nhìn sang Hoàng Miêu đứng sau Tô Nhi Nguyệt, thấy cô lắc đầu nhẹ thầm nuốt nước bọt ra hiệu Hôm nay nhị tiểu thư không thể chọc vào đâu. Tì nữ mập mạp xanh tải mặt, vội quỳ xuống, đầu đập đất " Nô tì biết tội ! Là nô tì xúc phạm nhị tiểu thư! " Tô Nhi Nguyệt trầm mặc Tại sao thái độ của nàng ta đối với cô lại thay đổi rồi ? " Mau cút cho khuất mắt ta ! " Tô Nhi Nguyệt lạnh giọng " Đa tạ nhị tiểu thư tha mạng " Tì nữ mập mạp nhanh chóng rời khỏi " Tiểu thư...xảy ra chuyện gì vậy ? " Hoàng Miêu lo lắng " Không có gì " Tô Nhi Nguyệt xoay người liếc qua Hoàng Miêu thấy trên tay cô là một cải bánh mì và cốc nước " Chỉ có vậy thôi sao ? " " à đúng vậy! Nô tì chỉ thấy thứ này trong bếp...nếu như tiểu thư không thích thì ta đi tìm thứ khác " " Không cần ! " Tô Nhi Nguyệt cầm lấy bánh mì trên tay Hoàng Miêu, do dự một chút " Có độc không đấy ? " Tô Nhi Nguyệt nhỏ giọng hỏi Hoàng Miêu sững sờ một lúc " Sao lại có độc chứ ? Bộ tiểu thư sợ ta hạ độc người sao ? Haha... " Hoàng Miêu thầm lo sợ trong lòng Ngay từ đầu đã bị nàng ta nghi ngờ rồi Tô Nhi Nguyệt không nói gì nữa, chậm rãi cắn một miếng bánh Hoàng Miêu nhìn Tô Nhi Nguyệt ăn xong miếng bánh và uống hết nước thì nàng ta bắt đầu cảm thấy buồn ngủ Ngoài trời không biết từ bao giờ đã là đêm tĩnh mặc, Tô Nhi Nguyệt không có nghi ngờ gì " Ta đi ngủ đây " Nàng ta quay về giường, nhắm mắt tĩnh an hôi thở đều đều Hoàng Miêu thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi dùng kỹ năng khinh công vốn có của nguyên chủ nhảy lên mái ngói rồi vào khu vực bỏ hoang có dựng một cái tủ cũ nát Hoàng Miêu đẩy dịch cái tủ ra phía dưới sàn là một cái hầm nhỏ bên trong là y phục màu đen Hoàng Miêu nhếch miệng Đây rồi ! Ngoài cung nữ ra còn phải bí mật làm thích khách, giám sát Tô Nhi Nguyệt giúp tam tiểu thư! Nếu nói bây giờ cô thuộc phe ai thì chẳng là phe ai hết! Làm vậy cũng để thuận cho nhiệm vụ của mình Hoàng Miêu lấy bộ y phục được gấp ngăn nắp ra không ngờ phía dưới còn có một cái gương, hộp phấn và khăn giấy !!!? Cái này là... Nhờ ánh sáng cây đèn có sẵn trong căn phòng, Hoàng Miêu có thể nhìn rõ khuôn mặt tròn không có gì nổi bật trong gương gương Nhưng chẳng lẽ nguyên chủ đặt hai thứ này phía dưới y phục vậy chẳng lẽ... Hoàng Miêu thử lấy ngón tay quệt lên má mình để vơi ra một vệt trắng so với da, cô giương lên mắt nhìn rồi có chút kinh ngạc Là loại phấn màu kem...làm thay đổi màu da...