Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 50 : Chuẩn bị xuất phát!!!

Tà Băng rất xa đã thấy Hoa Thần Dật tại cửa học viện nhìn quanh bốn phía, khóe miệng câu dẫn ra, vận khởi chân nguyên, lập tức trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt Hoa Thần Dật. . “Ta…” Tà Băng vừa mới chuẩn bị mở miệng, cả người đã bị ôm vào một cái ôm ấp hoài bão đầy lửa nóng ở bên trong, nghe lồng ngực lực tim đập cũng mạnh hơn, Tà Băng mỉm cười, thò tay ôm Hoa Thần Dật. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau cùng một chỗ, một đỏ một trắng hai cái tuyệt sắc nhân vật cứ như vậy đem thời gian xem như không có, lúc này đây chắc trong mắt hai người họ chỉ còn có đối phương mà thôi. Hồi lâu, Hoa Thần Dật mới buông Tà Băng ra, hừ lạnh một tiếng, đem đầu xoay ở một bên. Tà Băng nhìn trước mắt Hoa Thần Dật không được tự nhiên, bất đắc dĩ cười cười, nói ra, “Lần sau trở lại, ta đi tìm ngươi trước được không?” “Khẳng định không có có lần sau rồi!” Hoa Thần Dật quay sang, nghiêm túc nói, hắn sẽ không lại cùng Tà Băng tách ra! Năm ngày thời gian lại để cho hắn chính thức đã minh bạch tâm ý của chính mình đối với Tà Băng, trong mắt nhìn không tới thân ảnh của nàng, trong tai nghe không được âm thanh của nàng, năm ngày thời gian này đã làm cho hắn điên cả rồi, hắn sẽ không bao giờ cùng với Tà Băng tách ra nữa. “Hảo hảo, không có lần sau được không…” Tà Băng bật cười, mở miệng nói ra, như vậy Hoa Thần Dật thật sự là thật đáng yêu đấy. “Đi thôi, mọi người ở thánh đường đều đang đợi ngươi đây này.” Hoa Thần Dật bất đắc dĩ cười khổ một tiếng kéo tay Tà Băng, hướng phía thánh đường đi đến. Đối mặt Băng nhi, hắn vĩnh viễn cũng lãnh khốc không được a. Hai người cùng nhau đi vào thánh đường, chỉ thấy ngoại trừ mọi người trong thánh đường, ngoài ý muốn chính là Bắc Ngạn Nghiêng cùng ba vị viện trưởng cũng đều tại đây, chứng kiến hai người tay cầm tay, thật sự là thần sắc khác nhau ah. Bắc Ngạn Phong trong nội tâm chua xót, ba vị viện trưởng nhưng lại âm thầm gật đầu, hai cái Thiên Địa sủng nhi này, thật sự rất xứng đáng ah! Tử Mạt Nhi và những người khác thì là vẻ mặt khiếp sợ nhìn xem tay của hai người, cái này cái này là cái gì đây a? Hoa lão đại từ trước đến nay không chấp nhận bất kỳ một cái nữ sinh nào lại gần, chẳng lẽ… Hoa lão đại ưa thích nam nhân? ? ? Tà Băng chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, bất động thanh sắc buông lỏng ra tay của Hoa Thần Dật, cùng Bắc Ngạn Nghiêng còn có viện trưởng bắt chuyện, đi đến cái ghế chuyên thuộc về nàng ngồi lên, khẽ tựa vào trên ghế dựa. Hoa Thần Dật lộ ra một cái dáng tươi cười, đi đến bên cạnh Tà Băng ngồi xuống. Nụ cười này đem mọi người còn không có kịp phản ứng lại càng hoảng sợ hơn, đây là Hoa lão đại mà bọn hắn nhận thức sao? “Khục khục…” Viện trưởng Tử Kình ho nhẹ hai tiếng, đem hồn của mọi người đang ở chín tầng mây kéo trở về, nói ra, “Ngày mai sẽ phải xuất phát đi tham gia trận đấu, lần này trận đấu độ khó các ngươi cũng biết, trên đường phải phối hợp tốt với Bắc Ngạn lão sư! Bắc Ngạn lão sư, ngươi còn có vấn đề gì sao?” Bắc Ngạn Nghiêng nhìn thấy Tà Băng cùng Hoa Thần Dật tay trong tay đi đến, nhìn đến biểu lộ của đệ đệ nhà mình, nàng quả thực không cảm tưởng được, chẳng lẽ đệ đệ của mình cũng “Lệch ra” rồi hả?(ý là thix con zai đó pà con) Thẳng đến bên cạnh có người đụng đụng cánh tay của nàng, nàng mới lấy lại tinh thần nhìn xem viện trưởng, “Ta không có vấn đề gì…” “Ân, vậy là tốt rồi, trận đấu này các ngươi phải ngàn vạn lần chú ý an toàn của bản thân, nhớ kỹ, quán quân so ra kém xa với tánh mạng của các ngươi.” Tử Kình biểu lộ thập phần nghiêm túc nói. Những hài tử này đều là thiên kim công tử, bất luận cái gì dù là một người cũng không thể xuất hiện bất kỳ vấn đề, quán quân không có cũng được. Lúc Tà Băng nghe được câu này đáy mắt toát ra mỉm cười, thầy của nàng thật sự rất tốt, tánh mạng cùng quán quân cái gì nhẹ cái gì nặng? Chỉ đối với việc này đủ để chứng minh Tử Kình lão sư nội tâm thiện lương rồi. “Tốt rồi, những thứ khác mười người các ngươi tự thương lượng với nhau a, chúng ta hãy đi về trước rồi tính tiếp.” Tử Kình viện trưởng đối với Tà Băng nháy mắt ra dấu, sau đó mang theo hai vị phó viện trưởng đã đi ra thánh đường. ” Mười tên tuyển thủ dự thi đến bên này nhanh.” Bắc Ngạn Nghiêng quay đầu hướng những người khác nói một câu, hướng phía một mảnh đất trống đi đến. Hoa Thần Dật cùng Tà Băng liếc nhau, đi theo sau lưng Bắc Ngạn Nghiêng, mà tám vị khác cũng đi theo đằng sau. Bắc Ngạn Nghiêng ngừng lại, trực tiếp ngồi trên mặt đất, đối với những người khác nói ra, “Ngồi!” Hoa Thần Dật cùng Tà Băng cũng không phải để ý, hai người trực tiếp tùy chỗ mà ngồi, Bắc Ngạn Phong ngay sau đó cũng ngồi ở bên cạnh Tà Băng, bảy người khác thì ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi , đều không muốn ngồi dưới đất, cuối cùng vẫn là bị một ánh mắt của Hoa Thần Dật lườm mới chịu ngồi xuống. Tử Mạt Nhi một người như cũ đứng ở nơi đó, Hoa Thần Dật cũng không thèm nhìn nàng, Tử Mạt Nhi đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, ánh mắt một mực nhìn chăm chú lên Tà Băng cùng Hoa Thần Dật, tức giận rồi lại dậm chân, ngồi xuống, Mặc Trần, Tử Mạt Nhi ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cảm nhận được ánh mắt của Tử Mạt Nhi, Tà Băng xùy cười một tiếng, lại là một cái nữ nhân nhàm chán muốn chết a! “Ân, hiện tại chúng ta phân phối một chút a, mọi người nên biết, học viện Bài Danh thi đấu phân ba tổ, tổ 1 dự tuyển thi đấu, tổ 2 đoàn thể thi đấu, tổ 3 cá nhân thi đấu, dự tuyển thi đấu số lượng người dự thi là ba người, đoàn thể thi đấu cần sáu người, cá nhân thi đấu cần một người, ” Bắc Ngạn Nghiêng dừng một chút tiếp tục nói. “Dự tuyển thi đấu ba người thì Tử Mạt Nhi, Lưu Diệp, Vân Á, đoàn thể thi đấu thì Mặc Trần, Tử Minh, Bắc Ngạn Phong, Ngọc Tình, Ngọc Uyển, Lâm Phong, cuối cùng cá nhân thi đấu giao cho Hoa Thần Dật, các ngươi có ý kiến gì không?” “Có! Vì cái gì không cho ta tham gia đoàn thể thi đấu?” Tử Mạt Nhi nghe thế trước nhảy chân. “Năm trước vì cái gì thua chính ngươi không biết?” Bắc Ngạn Nghiêng vốn là không thích cái vị công chúa này, lúc này càng là không lưu tình nói ra sự tình của trận đấu năm trước. Tử Mạt Nhi hừ một tiếng, lại ngồi xuống, năm trước nàng lại không phải cố ý , nàng làm sao biết cái Tử Vong học viện kia cho nàng uống trà có độc à? “Bắc Ngạn lão sư, ta cùng Hoa Thần Dật đổi một chút đi, cá nhân thi đấu giao cho ta tốt rồi.” Tà Băng lúc này lại là nhàn nhạt mở miệng. “Ta có thể biết rõ nguyên nhân sao?” Bắc Ngạn Nghiêng ngữ khí nhu hòa mà hỏi. Tử Mạt Nhi nhìn xem hoàn toàn bất đồng đãi ngộ, càng là khí đỏ bừng cả khuôn mặt, dựa vào cái gì chính mình là công chúa của đế quốc đầy tôn quý so ra còn kém một cái gì người không có lai lịch a. “Hoa Thần Dật cùng bọn họ ở chung một thời gian rất dài, lẫn nhau đều hiểu rất rõ, mà ta lại không biết, như vậy sẽ giảm xuống sự phối hợp, đoàn thể thi đấu không phải xem cá nhân thực lực, mà quan trọng là chú ý đoàn thể phối hợp không phải sao?” Tà Băng nhìn xem Bắc Ngạn Nghiêng chậm rãi mà nói. “Ân, đúng như vậy, thế nhưng mà cá nhân thi đấu tính nguy hiểm rất cao, cá nhân thi đấu phái ra tất cả đều là đệ tử cường đại nhất của học viện, cho nên…” Bắc Ngạn Nghiêng có chút khó xử nhìn xem Tà Băng, nàng chưa có từng gặp Tà Băng ra tay, nghe đệ tử cùng đệ đệ đã từng nói qua, nhưng nàng hay vẫn là không thể nào tin được, dù sao cũng là một cái mười lăm tuổi thiếu niên. “Lão sư, ta cùng Mặc Trần đổi a, như vậy đối với việc thi đấu càng có lợi một ít.” Hoa Thần Dật đối với Tà Băng là tràn đầy tín nhiệm, cũng biết Tà Băng thực lực bây giờ căn bản không hề thua kém hắn, cho nên cũng không lo lắng rồi. “Cái kia…, được rồi, bất quá Mặc Trần nhất định phải coi chừng, cá nhân thi đấu rất nguy hiểm ak.” Bắc Ngạn Nghiêng quan tâm đối với Tà Băng nói ra. “Ân, ta biết rõ.” Với thực lực trước mặt của mình cái âm mưu gì đều không có thể đe dọa đến ta a! “Được rồi, cứ như vậy, buổi sáng ngày mai tập hợp tại cửa trường học, chúng ta sẽ xuất phát.” Bắc Ngạn Nghiêng nói xong một câu này, liền đứng lên, chuẩn bị rời đi. Mấy người đáp ứng một tiếng, rồi cũng đứng lên, Tà Băng cáo biệt cùng Hoa Thần xong, đi về hướng lớp học của mình, đám đệ tử kia hiện tại đoán chừng còn đang chờ chính mình đây này. Tử Minh một đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú lên bóng lưng của Tà Băng đang rời đi, khóe miệng câu dẫn ra vẻ tươi cười, Mặc Trần, ta đối với ngươi càng ngày càng có hứng thú rồi a