Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 12 : đêm gặp đàn rắn

Trời ạ… Ba người nhìn cảnh sắc trước mặt, da đầu một trận run lên ~Đúng là một đàn rắn rậm rạp! Tử Kim Sơn khủng bố nhất là cái gì? Không phải linh thú, không phải thánh thú, mà là đàn rắn cùng bầy sói. Hai loài khác nhau có thể tập hợp lại thành một đội, lại phối hợp rất ăn ý .Nếu ở Tử Kim Sơn gặp được chúng nó, vậy ngươi nên tự cầu nhiều phúc … Bất quá lần này đàn rắn coi như đụng phải một khối thiết bản , thực lực của tứ đại gia tộc không phải thổi nhẹ là sẽ bay , chỉ một đàn rắn nho nhỏ mà giải quyết không được thì Tà Băng sẽ đối với thực lực Aucas đại lục một lần nữa xem xét lại . Ba người tìm một nới có vẻ an toàn, quan sát trận hỗn chiến. . _”Ngô, Tây Môn gia tộc thực lực quả không thấp, đội ngũ mang theo đều là hồn Thánh cấp 5…” Tà Băng nhìn tình hình chiến đấu của Tây Môn gia tộc, người đứng đầu đội ngũ kia rõ ràng phóng ra hồn lực màu lục sắc cấp năm. _”Đúng vậy .Tây Môn gia tộc dù sao cũng là gia tộc đứng thứ nhất trong tứ đại gia tộc, lần này dẫn đầu gia tộc đến đây đều là hồn Thánh, mà nhị trưởng lão bá bá là sợ ta có nguy hiểm, mới đi theo đến!” Bắc Ngạn Phong nhìn thấy trận chiến trước mắt máu trong người sôi trào, hận không thể tự mình đi lên, đánh một trận thật đã ! _”Hừ, chỉ là một đàn rắn nho nhỏ mãng mà thôi…” Hoa Thần Dật giờ phút này là điển hình ăn không được Bồ Đào nói Bồ Đào dở, nhìn ánh mắt kích động kia, rất muốn lao ra nên cứ việc nói thẳng thôi! _”Ừm, nếu không, chúng ta cũng đi ra giúp vui? ” Tà Băng nhìn biểu tình hai người, đôi mắt không khỏi sáng ngời, mở miệng đề nghị nói. _”Tốt! Vậy…” Bắc Ngạn Phong còn một câu chưa nói hết, đã bị Hoa Thần Dật nói một câu đánh gãy: _”Tốt cái gì mà tốt ? Không tốt! Băng nhi mới năm tuổi!” Bắc Ngạn Phong vừa nghe, lấy lại tinh thần mới cảm thấy hối hận, nếu Băng nhi xảy ra chuyện gì, không nói đến Quân gia hỏi tội ,mà ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ ình. _”Các ngươi như vậy là ta a! Cho các ngươi cái lời khuyên nga, không nên nhìn bề ngoài của tiểu hài tử, nếu không khả hội vọt đến đầu lưỡi !” Tà Băng bĩu môi, là Tà tôn của thế kỷ hai mươi mốt trường hợp gì chưa thấy qua, đàn rắn này Tà Băng thật thực không để vào mắt! Nói xong không cho hai người thời gian cự tuyệt, lắc mình một cái liền vọt tới chỗ đàn rắn . Hai người phía sau thầm mắng chính mình như thế nào không giữ chặt Tà Băng, lập tức đi theo liền xông ra ngoài. _”Ai cho các ngươi đi ra .Tất cả trở về hết cho ta!” Nhị trưởng lão đứng ở trên không trung, nhìn ba người đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa từ không trung ngã xuống. Ba cái tiểu tổ tong này sao lại ra đây a ! Ba người không để ý tới nhị trưởng lão, vọt tới giết đàn rắn. Chỉ thấy Tà Băng từ ngọc giới lấy ra một đoản chủy, giơ tay chém xuống đó là một cái mệnh rắn . Ánh mắt, đầu, dưới đất, chặn ngang! Tà Băng giết được rất nhiều rắn .Mang thân pháp của thế kỉ hai mươi mốt vận dụng nhuần nhuyễn Thống khoái! Thực thống khoái! Năm năm đến đây Tà Băng ngay cả con kiến cũng chưa giết, hôm nay giết chóc làm cho Tà Băng cảm giác như mình đâng được sống kiếp hắc đạo trước đây .Có lẽ bản thân Tà Băng thích hợp với chiến trường, giết chóc! Tà Băng giết thống khoái, phía sau hai người cùng nhị trưởng lão lập tức chạy tới toàn bộ ngốc lăng. Chỉ thấy trong đàn rắn rậm có một thân ảnh màu trắng cứ một chém một chặt lấy đi từng cái mạng . Ba người nhìn cảnh tượng trước mắt liền nghĩ đến hình ảnh con kiến nhỏ đánh con voi to lớn, mà con voi kia lại không có một chút sức lực phản kháng . _”Ta dựa vào…” . Người đầu tiên phản ứng là nhị trưởng lão cũng không để ý hình tượng há mồm chửi bậy một câu . Tiểu oa nhi này có phải hay không là người a ? _”Thaath biến thái! Này… Tiểu Băng nhi nàng thật là biến thái!” Ngay sau đó Bắc Ngạn Phong cũng nhảy dựng lớn tiếng hô một câu. Mà ánh mắt Hoa Thần Dật lại thâm thúy nhìn Tà Băng, trong đầu chỉ có hai chữ: biến cường! Đúng vậy, biến cường! Chỉ có trở nên càng mạnh mới có thể đứng ở bên người Tà Băng! Trước đây Hoa Thần Dật có lẽ chỉ vì phải tu luyện mới tu luyện, mà giờ phút này hắn đã có mục tiêu của chính mình, đó là phải đủ cường đại để cùng Tà Băng sóng vai. Nếu ba người mà biết Tà Băng dùng mới chỉ là thân pháp, thậm chí ngay cả một tia chân nguyên đều không có dùng, thì trời biết ba người hai mắt vừa trở lại bình thường có thể hay không lại ngất xỉu đi! _”Đi, chúng ta cũng đi chém giết thoải mái một lần!” Hoa Thần Dật nói xong liền vọt tới dàn rắn phóng ra hồn lực, xuất hiện rõ ràng chín màu cam hồn lực, hồn Sư cấp 9! Mười một tuổi đã là hồn sư cấp 9, không hổ được xưng là thiên tài đệ nhất đại lục. Hồn lực tiếp tục bắn ra là của Bắc Ngạn Phong, hồn Sư cấp 3. Mặc dù so ra kém Hoa Thần Dật, nhưng cũng là thiên tài hiếm có trên đại lục chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay . Tà Băng nhìn hai người xông lên, hướng hai người hì hì cười, tiếp tục giết chóc . Nhưng nội tâm cũng cực khiếp sợ! Đại ca mười bốn tuổi là hồn Sư cấp 9 đã được xem là thiên tài . Mà người này mới mười một tuổi đã trở thành hồn Sư cấp 9. Còn Bắc Ngạn Phong thiên phú cũng rất cao . Nhị trưởng lão nhìn tận tình ba người phía dưới, đôi mắt hiện lên một tia vui mừng, về sau đại lục này sẽ do đám tiểu tử kia đứng trên. Nếu bồi dưỡng chúng thật tốt, sau này bọn họ cũng có thể an tâm tu luyện ẩn cư . Aucas đại lục tu luyện đến hồn Tôn liền có thể sống được năm trăm năm, hồn Đế một ngàn năm, đến Thần cấp liền có được sống vô hạn năm. Mà đối với với những người thực lực bậc này thì địa vị là điều không cần đến . _”Băng nhi ! Cẩn thận!” .Vẫn chú ý Tà Băng, Hoa Thần Dật nhìn thấy một con rắn lớn sắp đưa đuôi đánh lên người Tà Băng, không tránh khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi. Thân thể thẳng tắp lao về phía trước, đẩy ngã Tà Băng, mà chính hắn lại bị con rắn lớn đánh bay lên tảng đá, khi sắp hôn mê Hoa Thần Dật nhìn thoáng qua thấy Tà Băng vẫn bình yên, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười vui vẻ. Tà Băng nhìn thấy con rắn lớn đánh lên người Hoa Thần Dật, lập tức đứng dậy chạy vội đến bên người Hoa Thần Dật, lấy ra một viên dược chữa thương tốt nhất đút vào miệng cho hắn ăn. Đồng thời hô to: _”Ngươi là đứa ngốc sao? Ta có thể tự mình né tránh . Con rắn kia vốn không thể làm ta bị thương được . Ngươi thật ngu ngốc !” _”Băng nhi, ngu ngốc cũng được, đứa ngốc cũng thế! Ta không muốn thấy có bất kì nguy hiểm nào xảy ra với ngươi, mặc dù biết ngươi có thể tránh thoát được, ta cũng không thể để ngươi mạo hiểm. Cho dù là trả giá bằng tính mạng của ta ” .Cảm giác được trong cơ thể chính mình thương thế bắt đầu có chuyển biến tốt, Hoa Thần Dật kiên định mở miệng nói. Không thể, không thể cho ngươi có nguy hiểm! Chẳng sợ trả giá là của ta sinh mệnh! Nghe được lời nói của Hoa Thần Dật , Tà Băng cái mũi đau xót, hốc mắt ấm áp. _”Ngu ngốc! Ngươi là đứa ngốc! Mau chữa thương cho tốt đi!” Hoa Thần Dật gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống. Mà một bên Bắc Ngạn Phong khiếp sợ nhìn hai người, không biết vì sao, một cỗ cảm giác ê ẩm dâng lên trong lòng. Băng nói xong xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn con rắn lớn khiến Hoa Thần Dật bị thương, sát khí che kín toàn thân: _ “Dám tổn thương người Quân Tà Băng ta coi trọng. Chính là chết một trăm lần cũng không đủ!” Tà Băng nắm chặt chủy thủ, từng bước một hướng con rắn lớn kia đi đến. Mỗi bước đi của nàng, tất cả mọi người có thể cảm giác được sát khí gia tăng gấp đôi. Tà Băng bên cạnh con rắn lớn, một đao, hai đao… Mỗi một đao đều tước đi một khối thịt trên mình con rắn, chém ba ngàn sáu trăm đao, một cái hồn thú cứ như vậy bị Tà Băng thiên đao vạn trảm. Tà Băng mắt lạnh đứng nhìn con rắn lớn trước mặt chỉ còn khung xương, áo trắng lây dính nhiều máu tươi, tóc đen tùy ý bay tựa như một Huyết Tu La! Hoa Thần Dật giờ phút này thương thế đã dần khôi phục, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tà Băng, nhìn Tà Băng vì hắn mà phẫn nộ, nhìn Tà Băng vì hắn mà biến thành Tu La! Đôi mắt như có nước, khẽ đi tới Tà Băng bên người, lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, không mở miệng. Tuy rằng mới gặp chỉ có một ngày, nhưng Hoa Thần Dật biết giờ phút này điều hắn cần phải làm là lẳng lặng đứng cùng nàng. Không một tiếng động cứ như vậy đứng . Đàn rắn dần dần rút lui, Bắc Ngạn Phong cùng nhị trưởng lão nhìn hai thân ảnh một đỏ một trắng trước mắt, một ột thấp phảng phất như sát thần thẳng tắp đứng sừng sững, đều một trận cảm thán! Hai tiểu nhi được trời đất ưu ái này đứng chung một chỗ thật xứng đôi .