"Thanh xuân của chúng ta giống như một bản hòa tấu với những cảm xúc muôn hình, muôn vẻ. Có lúc nhanh, có lúc chậm, có lúc trầm, có lúc bổng. Có khi chúng ta mất đà, ngã. Nhưng cách để chúng ta quên đi nỗi đau ấy là chọn một bản nhạc phù hợp với chất giọng của mình..." Thanh xuân là gì? Đó là khi ta mòn mỏi ngóng trông ai đấy, quan tâm đến họ, xem họ hơn chính mình. Nhưng họ thì vô tâm, hờ hững. Bạn đã bao giờ có cảm giác như thế? Nó rất lạ. Và thanh xuân của tôi cũng có một vệt nắng khi cậu đến... Cậu mang thanh xuân của tôi làm quen với một cuộc sống luôn phải trông ngóng, chờ đợi, mong mỏi rồi hụt hẫng. Mọi cảm xúc cậu vẽ ra không bằng phẳng như con đường mà bố mẹ tôi đã dẫn dắt tôi trước đó. Từ khi cậu xuất hiện, dường như tôi không còn là tôi của lúc trước. Những năm tháng của thời thanh xuân tôi cứ trôi qua như thế. Cậu không quan tâm đến tôi. Cậu không đoái hoài nhìn lấy tôi một cái. Cậu... vẫn mãi là một người vô tâm như vậy đấy. Kết quả này có đáng với những gì tôi đã đánh đổi? Sự thờ ơ của cậu vô tình giết đi tôi của ngày trước. Có điều, cảm ơn vì cậu đã xuất hiện, đã kéo tôi ra khỏi thế giới chậ̣t hẹp, buồn tẻ nhưng ít nhất thế giới ấy không tàn nhẫn giày xéo con tim tôi, khiến nó đau như rỉ máu. Còn giờ đây, tôi đang ở cái nơi mà cậu đưa tới. Gió nơi đấy rất mát nhưng đập vào mặt tôi không thương tiếc, rất đau... Thế đấy! Sự xuất hiện của cậu thay đổi cả một con người, cậu ạ! Hài lòng không với những gì ở hiện tại mà cậu đã tạo khuôn với tôi trong quá khứ? Kết thúc rồi... mọi thứ... sẽ trở về quỹ đạo của nó. Tôi cũng vậy, tôi sẽ quên cậu. Tôi hứa đấy!