Có những tháng ngày đối với ta cảm thấy nó thật thừa thãi, mọi thứ trống rỗng, trí óc và con tim lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Người. Người vô tâm quá vậy? Cứ làm tôi buồn mãi, liệu Người có thấy vui không? Hãy thử xem nào... ừ thì tôi thích Người. Tôi không chối cãi. Người có thể không thích tôi. Tôi không gạt chính mình. Nhưng từ khi Người phát hiện ra tình cảm của tôi người khiến tôi rất đau lòng... Người không trò chuyện với tôi như trước nữa, chắc Người sợ tôi nghĩ bừa, trèo lên cao rồi té cho đau. Nhưng Người thật sự ghét tôi tới mức này hay sao? Từ đấy, tôi không còn dũng khí để ngồi xuống cạnh Người, khẽ lấy cớ hỏi bài tập rồi ngắm Người. Tôi bây giờ làm mọi thói quen đó ở phía sau Người. Do tôi biết, tôi đến đó có thể người sẽ đi, có khi lại không còn được làm bạn cùng Người. Người bây giờ có đối tượng để quan tâm rồi nhỉ? Có khi lại quên mất người "em gái " luôn dõi mắt theo người. Lãng phí cả một thanh xuân của người ta! Lúc Người còn chưa bồ, tôi đã nhiều lần định tỏ tình lại với người sau sự thất bại lúc ấy. Niềm tin này tôi lấy ở chính tôi, nơi con tim khẽ thều thào ra lệnh. Nhưng chính thái độ của người đã làm tôi bỏ cuộc đấy. Người hài lòng không? Thanh xuân của tôi lãng phí vì một người không đáng, người làm tôi đau rất nhiều. Không được người yêu nhưng tôi được yêu người, chỉ cần một ngày nào đó vô tình gặp nhau hãy cười một cái thôi chứ đừng lướt qua tôi như một người lạ. Vậy là được.