Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 2
Một cỗ áp lực theo ánh mắt của cụ ép tới, Chu Minh Đạo ở bên cạnh vừa thấy tư thế này của cụ, tâm lý lại cười khổ lần thứ hai:"còn đang thử?"
Dương Phàm đang ở trong trung tâm áp lực, theo Chu Minh Đạo thấy, loại áp lực này đối với Dương Phàm mà nói chả tạo thành uy hiếp gì, nguyên nhân rất đơn giản, Dương Phàm dường như chưa từng hi vọng có thể thu hoạch được gì từ nhà họ Trần. Trần Chính Hòa nhiều lần muốn bồi thường cho Dương Phàm nên hẹn gặp, không phải đều bị từ chối sao, tâm tư của lão Trần đã bị Chu Minh Đạo soi rõ rồi, không phải là muốn xem xem Dương Phàm có lòng tham công danh lợi lộc hay không sao?
"Cháu thấy không việc gì phải lằng nhằng vậy, cháu đã quen họ Dương rồi, không muốn đổi chác lắm chuyện."
Ngữ khí hờ hững của Dương Phàm biểu thị không muốn cùng Trần gia có quan hệ gì, nhìn vẻ mặt hình như là đang nỗ lực duy trì sự tôn trọng với trưởng bối. Trong lòng lão Trần rất thưởng thức song cũng cảm giác được trong lời nói của Dương Phàm một chút xem thường. Bao nhiêu người muốn cùng Trần gia quan hệ mà không được, lão Trần đã quen ở vị trí cao cao tại thượng trong lòng cũng không ngoại lệ, cảm giác thấy bị xem thường bèn không hài lòng mà hừ một tiếng, nói:" đây là ý của cha cháu."
Câu nói này có ý giải thích mà lại khiến cho Dương Phàm tôn trọng, lão Trần là là ủy viên cục chính trị trung ương, lại là trưởng bối, có lý hay không có lý cũng chả phải giải thích với Dương Phàm.
Dương Phàm hơi khom người, rất cung kính cười nói:" Nếu như ông gọi cháu tới đây hôm nay chỉ để nói về việc này, cháu thấy câu trả lời của mình đã rõ ràng lắm rồi. Không còn việc gì khác? Cháu xin cáo từ, sau này có cơ hội sẽ lại nghe ông dạy bảo, thế nào?" Lời nói vừa khách khí lại mang theo một chút xa lạ.
"Đợi đã, nghe nói cháu có quan hện trong viện khoa học?" Sắc mặt của lão Trẫn đã bình tĩnh trở lại, có điểm hứng thú hỏi thăm. Chu Minh Đạo thấy màn này xong cũng yên tâm, kịch hôm nay xem ra đã hết rồi, nên nói tới việc chính rồi.
"Ha ha, thầy an bài cho một thân phận nghiên cứu sinh lâm thời, chỉ để cho cháu kiếm sống ở Bắc Kinh mà thôi, nghiêm túc mà nói cũng đã coi như dựa quyền làm việc tư rồi."
Nhìn thấy trên mặt Dương Phàm luôn luôn là cái vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lão Trần nhớ tới bạn cũ năm đó, cũng chính là ông ngoại của Dương Phàm, một tên cô độc chân chính, một tên coi trọng đạo quân tử, " coi trọng làm được thì giúp thế giời, nghèo khó thì chỉ lo thân mình." Một học giả cả đời thanh bạch.
"Cũng chỉ có nhân vật như anh Dương mới có thể dạy ra đứa con gái như thế, mới có thể có đứa cháu ngoại như Dương Phàm. Nói ra thì đây cũng coi như là vận may của nhà họ Trần, đáng tiếc thằng cháu hư đốn kia....Ài! Thẹn với cố nhân mà!" Lão Trần than trong lòng.
"Nói bừa, cái gì mà ỷ quyền làm việc riêng. Ông Chu đây không phải đang làm dự án < Chu Dịch > sao? An bài một hai trợ thủ cũng là nên thôi, nghiên cứu ở viện khoa học cũng không phải là một lựa chọn tồi, bất quá ta nghe nói cháu từng tính tốt nghiệp xong thì về quê làm ăn, nên muốn xác nhật lại." Lão Trần vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, Chu Minh Đạo dường như đang coi bản thân là không khí, vẫn cứ cúi đầu đọc sách.
Dương Phàm cười khổ trong lòng, cuối cùng cũng đã làm rõ vì sao thầy lại đưa mình tới đây rồi. Xem ra lão Trần muốn đề bạt mình, hoặc là hi vọng mình trên quan lộ có thành tích. Nhưng, có việc gì mà không thể ăn cơm xong rồi hẵng nói chứ? Không xem xem giờ là mấy giờ rồi à?
"Mẹ một thân một mình nuôi cháu lớn, cuộc sống cả nhà khó khăn, đến cả học phí đại học năm đầu tiên cũng đều là các thấy cô trong trường giúp đỡ. Nơi ở của nhà cháu chắc ông cũng biết rồi, hẻo lánh nên cả nhà cuộc sống không dư dả gì. Cháu không có chí hướng gì to tát, có thể nói về trường trung học ở làng làm thầy giáo, có thể đồng thời chăm sóc mẹ, lúc rảnh thì đọc mấy quyển sạch, thuận tiện thì sửa lại mấy quyển sách tâm đắc của ông ngọa, có thể xuất bản thì càng tốt." Dương Phàm nói từ tốn, ánh mắt lại quay sang nhìn cửa sổ phía nam, phảng phất giống như nhớ lại chuyện xưa , không khỏi lộ ra vẻ chờ mong.
"Thủ đô tuy tốt, nhưng lại không phải là nơi cháu thích, cũng không hợp với cháu."
Chu Minh Đạo vẫn không có động tĩnh gì giờ mới vội vàng, liếc mắt nhìn lão Trần. Ý tứ đó rất rõ ràng, người tôi đã khổ sở tìm cho ông rồi, việc còn lại xem ông làm thế nào thôi.
"Cháu là một nghiên cứu sinh, nghiên cứu kinh tế thì giống thầy giáo ở chỗ nào? Không phải là người tài dùng không đúng chỗ sao? Nếu cháu đã muốn về, ta cũng không ngại ỷ quyền làm chuyện riêng một lần, giấy chứng nhận của cháu chuyển từ viện khoa học tới tỉnh ủy tình Giang Nam, công tác cụ thể thì khi tới nơi sẽ do lãnh đạo thu xếp, cháu muốn về quê làm thì cũng có thể nhận chức mà rèn luyện mà? Người trẻ tuổi tới cơ sở rèn luyện cũng không phài là chuyện tồi. Cháu cảm thấy ta thu xếp thế nào?"
Lão Trần đang hỏi Dương Phàm mà, Chu Minh Đạo ở bên sợ rằng Dương Phàm có vẻ không đáp ứng, đợi nửa ngày rốt cục lão cũng nói rõ rồi, đây đối với Dương Phàm mà nói không phải là một cơ hội tốt sao, cho nên Chu MInh Đạo bèn trả lời thay:" Sắp xếp rất ổn, tôi đồng ý thay cho Dương Phàm. Giờ không còn sớm nữa, bụng kêu òng ọc rồi đây này, ăn cơm đi, ăn cơm."
Lúc này, Lưu Thanh ở một bên nhẫn nại nghe ngóng đã lâu nở một nụ cười đầy thâm ý với Dương Phàm, nói gì thì sắp xếp như vậy đối với một người không có bối cảnh đã là không thể tưởng tượng rồi, đối với cụ mà nói thì chỉ cần một cú điện thoại là xong, đây chính là sự tiện lợi của quyền lực. Dựa theo thương lượng trước đó của lão Trần và Chu Minh Đạo, đã nói tới mức này, Dương Phàm không thể nào không nể mặt ông thầy Chu MInh Đạo, chỉ có thể im lặc chấp nhận. Dương Phàm có vẻ hơi bất mãn liếc Chu Minh Đạo, phát hiện Lưu Thanh đang cười, Dương Phàm ngược lại không rõ hàm ý đằng sau nụ cười này.
Dương Phàm không muốn ở trong nhà lão Trần đợi quá lâu, nguyên nhân nói ra thì cũng phức tạp, cũng có liên quan tới mẹ mình. Theo mẹ nói, khi cùng cha ăn ở, đã biết cha có gia đình rồi, việc sau đó không nghe mẹ nói qua cũng không thấy mẹ oán trách điều gì, Dương Phàm cũng không muốn biết việc quá khứ, chỉ là lòng luôn cảm thấy, những thành viên trong cái nhà này không thích mình mà thôi.
Cơm trưa đơn giản nhưng lại vô cùng rất tinh tế, ăn cơm cùng lão Trân không quen, Dương Phàm và đại hai bát rồi đứng dậy chào, lão cũng không có ý giữ hắn lại, chỉ là để cho Lưu Thanh lấy xe tiễn.
Ở cửa chính, Dương Phàm liếc mắt là thấy hai cha con đang nói chuyện với gác cửa:" Bọn tôi tới gặp thủ trưởng, làm phiền nói hộ một tiếng."
Lúc này, Lưu Thanh nhìn thấy hai cha con họ liền đi tới cười nói:" Trầm huynh, cơn gió nào đưa huynh tới đây vậy."
Lưu Thanh vừa nói vậy, gác cửa lập tức cho qua, hai cha con họ vội đi vào.
Dương Phàm nhìn thấy Trầm Ninh mập ú không khỏi cười mỉm, lúc Trầm Ninh nhìn thấy Dương Phàm cũng phải há hốc mồm, dụi mắt mấy lần, sau khi xác định mới gọi lớn:" Dương Phàm, là mày thật à?"
Dương Phàm và Trâm Ninh là bạn trung học, sau khi tốt nghiệp Trầm Ninh đã được gọi đi rồi, sau khi được đào tạo ba năm thì được phân về Uyển Lăng, làm tầm một năm thì đã lên tới chức phó đồn trưởng đồn cảnh sát làng Thủy Dương nhờ quan hệ của ông già rồi. Sau tết Trầm Ninh nghỉ, vốn đang tính ở nhà chơi cho thú, không ngờ ông già lại chạy tới thủ đô, nói là cho hắn đi mở mang đầu óc.
Trầm Minh thân là thư ký tỉnh ủy cũng được coi là quan to rồi, bất quá tại thủ đô nơi quan lớn khắp nơi này, một cán bộ văn phòng chả được coi ra cái đinh gì. Con trai đang hướng sang phía Lưu Thanh hô to gọi nhỏ khiến cho Trầm Minh xấu hổ, cười xin lỗi với Lưu Thanh, sau đó quay đầu lại quát:" trật tự đi, đồ vô dụng."
Mắng con xong, ánh mắt của Trầm Minh dường như sơ ý quét qua người Dương Phàm, người trẻ tuổi có thể bước ra từ nơi này, không muốn thu hút sự chú ý của Trầm Minh cũng khó.
Lưu Thanh bắt tay Trầm Minh, đầy hàm ý cười nói:" đừng tức giận mà ông bạn, cháu nó thật là người may mắn đó nha." Trong lời nói đương nhiên có hàm ý, Trầm Minh lăn lộn chốn quan trường sao mà không rõ chứ, nắm chặt lấy tay Lưu Thanh nói:" Gặp thủ trưởng xong tối nay tôi mời đó."
"Tôi tiễn cậu Dương trước, quay lại rồi nói."
"Nhớ liên lạc đó!" Trầm Ninh vội đưa danh thiếp cho Dương Phàm, rồi theo bố đi vào trong. Dương Phàm đối với lần gặp mặt với thằng bạn lúc xưa này không cảm thấy có gì lạ, lên xe do Lưu Thanh an bài rồi nói địa chỉ, lái xe vừa mới chạy, trước mặt đã xuất hiện một bản mặt xấu xa, đưa tay chặn xe lại.
Truyện khác cùng thể loại
1341 chương
288 chương
102 chương
60 chương