Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 139
Editor: Heisall
Tại sân sau của biệt thự Tiêu Vân Các!
Trong nhà kính hình bát giác được trồng rất nhiều loài hoa và thảo dược quý hiếm, gồm rất nhiều chủng loại, ví dụ như giống hoa Tulip hiếm thấy đến từ Hà Lan cùng các loại hoa nổi tiếng quý giá khác, bởi vì chủ nhân của khu nhà cao cấp này rất thích hoa cỏ.
Trong một góc khác của nhà kính có bày một bộ ghế salon cách thức tiêu chuẩn, trên bàn trà có một bữa trà chiều phong phú, hương thơm của nhiều loại bánh ngọt xông vào mũi, trà sữa nóng mới vừa nấu xong cũng tản ra hơi nóng ấm áp, nhưng không có ai còn có tâm tư đụng đến những cái bánh ngọt tinh xảo kia.
Xá Cơ Hoa nâng ly trà sữa lên khẽ nhấp một ngụm, nhàm chán liếc nhìn hai người đang đi tới, nhàn nhạt nói: "Sao các cậu lại tới cùng nhau vậy? Tuyết, cậu đã tìm được sách dạy nấu ăn cậu muốn chưa?"
Hạ Tình Vũ vừa đi vào liền kinh ngạc lên tiếng: "Ôi mẹ ơi, sao nhiều laoij hoa quý hiếm vậy? Quá xa xỉ rồi!"
Hoàng Bộ Tuyết nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng không nhịn được thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng thật sự cũng không ngạc nhiên quá nhiều, với giá trị con người của Huyền Vũ Thác Hàn, thì coi như có khoa trương hơn thế này cũng là chuyện bình thường.
"Loại sách dạy nấu ăn cậu muốn căn bản không có đăng hoặc xuất bản, tớ đã giúp cậu lật tung rất nhiều tài liệu rồi, nhưng trừ những loại sách tương đối phổ biến ra, những loại tương đối đặc biệt đều không có, đúng rồi, cậu tìm những sách dạy nấu ăn kia để làm gì?"
"Không có gì? Mình vốn định lấy một vài tài liệu để cho tác phẩm mới mà thôi." Xá Cơ Hoa phiền muộn để ly trà sữa xuống: "Dù sao các cậu cũng có thể thấy được, những thứ đồ này chỉ có thể xem chứ không thể ăn, quá lãng phí."
"Không thể nào?" Hạ Tình Vũ nghe vậy, nhất thời rất kinh ngạc: "Cậu thế mà lại so sánh những loài hoa quý hiếm này với thức ăn hả? Ây da ~~ A Hoa ơi, cậu quá thực tế rồi, cậu có biết giá trị của những loài hoa này bên ngoài không, một đóa hoa như thế nhưng có giá trị đến mấy trăm luôn đó, nếu như biến thành thức ăn, một miếng thôi là tiêu tốn đến mấy đóa hoa đấy, cậu đúng là đồ phá của mà!"
"Đi đi, cậu đừng cho rằng mình không biết, khổ nổi nếu muốn nó có giá trị thì phải đưa ra ngoài mới được, nhưng cậu không thấy cái nơi quỷ quái này à, ngay cả con ruồi con bọ cũng không ra được, nên để tránh cho người đàn ông chết tiệt kia được lợi, thì phải ăn mới có lời." Nghĩ đến cái này, cô gái nào đó liền cắn răng nghiến lợi ở trong lòng.
Đối với bộ dạng lúc này của cô gái, hai người ở bên cạnh liền thấy xấu hổ! Quá độc ác!
"Đúng rồi, Tuyết, bên anh cậu có tin tức gì của mẹ tớ không? Còn sư huynh của tớ nữa."
Phùng Thiên Bảo đột nhiên mất tích, trong lòng Xá Cơ Hoa cũng có chút đau lòng, ban đầu khi Thính Vũ nói không thấy sư huynh đâu, cô cũng không để ý nhiều, liền cho rằng có thể ít bữa sẽ về, bởi vì nếu dựa vào bản lĩnh của Phùng Thiên Bảo, thì bình thường đều không cần người khác lo lắng!
"Không có, đợi thêm mấy ngày nữa đi, nhưng về phía anh Phùng, tớ cảm thấy không thể nào bị đưa ra nước ngoài, có lẽ bị Huyền Vũ Thác Hàn giấu đi cũng không chừng."
"Giấu đi? Vậy làm sao tìm được? Với thế lực của Huyền Vũ Thác Hàn, nếu muốn giấu một người thì chắc hẳn rất khó tìm, trừ phi có một thế lực cũng không yếu kém giúp một tay, như vậy cũng có thể tìm được chút đầu mối, mà theo tớ thấy, nếu đã như vậy thì không bằng bỏ công sức trên người Huyền Vũ Thác Hàn, thế thì sẽ tương đối mau hơn." Hạ Tình Vũ ngồi ở bên cạnh, vừa nhét bánh ngọt vào miệng, vừa nói.
"Hừ, bỏ công sức trên người đàn ông kia ư? Tớ thấy hay là thôi đi, mấy ngày nay còn không thấy bóng người, nhưng như vậy cũng tốt, tránh cho nhìn thấy phải phiền lòng." Từ khi bị mang về đến nay, đều không thấy Huyền Vũ Thác Hàn, ngược lại thì thấy bác Phúc ở biệt thự bên kia trở lại!
"Nếu vậy cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ khác, một con người lớn như vậy, nhất định sẽ tìm được." Hoàng Bộ Tuyết nói.
"Thế lực không yếu, vậy các cậu nói thử xem, Minh Hạo Thiên thế nào?" Nói đến thế lực không yếu, trong đầu Xá Cơ Hoa đột nhiên nhớ lại ông chủ của cô là Minh Hạo Thiên.
Thế nhưng không biết lão đại Hắc bang có chịu giúp một tay không nữa? Khi Xá Cơ Hoa nói ra, trong lòng cũng hoang mang!
"Đúng rồi, sao chúng ta lại quên một nhân vật lớn như vậy được chứ! A Hoa, cậu có thể tìm Minh Hạo Thiên giúp một tay, như vậy nhất định sẽ làm ít mà được nhiều." Hoàng Bộ Tuyết vui mừng rạng rỡ nói, đối với những nhân vật có lực ảnh hưởng lớn như vậy, một chó săn như cô đương nhiên quá rõ ràng rồi.
"Ừ, mặc dù cảm thấy mặt dày có chút dày, nhưng hình như cũng chỉ có cách này! Thử một chút cũng tốt!"
"Đúng vậy, cứ coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, hơn nữa, tớ cho ràng cái người Minh Hạo Thiên đó nhất định sẽ giúp một tay."
"Đưa di động cho tớ, tớ sẽ gọi cho anh ta ngay bây giờ."
"Điện thoại di động? Lúc chúng tớ đi vào thì điện thoại đều bị tịch thu hết rồi."
"Hì hì! Cái này các cậu không cần lo lắng, đừng quên nghề nghiệp của tớ là gì, tớ đã sớm có chuẩn bị." Hoàng Bộ Tuyết cười như kẻ trộm, từ từ đưa tay vào trong ngực, chỉ chốc lát liền lấy ra một chiếc điện thoại di động siêu mỏng.
"......"
Trong phòng họp của một bang hội nào đó.
‘ Ting! ’ Đột nhiên có một tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Sau khi tất cả mọi tầm mắt đều nhìn vào điện thoại mình một cái, cuối cùng đều chuyển tầm mắt vào vị chủ trì phía trên.
Minh Hạo Thiên lạnh lùng quét tầm mắt qua cả phòng, nhất thời từng người một đều vội cuối đầu.
Liếc nhìn hiển thị trên màn hình điện thoại, thấy một dãy số lạ lẫm, gương mặt lạnh lùng vẫn không có thay đổi gì, nhưng những người có thể biết được số điện thoại này của anh rất ít, cho nên dưới ánh mắt len lén liếc nhìn của các thủ hạ, liền nhận điện thoại ngay trong phòng họp.
"Alo! Tôi là Minh Hạo Thiên, ai đó?"
"Hạo Thiên, là tôi."
Cơ Hoa?!
Đột nhiên, không hiểu sao ánh mắt lạnh lùng lại lóe lên một cái, thái độ mềm mỏng đi không ít, mới vừa rồi giọng điệu còn mang theo mười phần lạnh lẽo thì bây giờ đã dịu dàng hơn mấy phần.
"Có chuyện gì?" Nhưng với tính tình của anh thì lời nói vẫn không nhiều lắm.
"Tôi có việc này, anh có thể giúp tôi được không?"
"Được! Chuyện gì?"
"Tôi muốn nhờ anh tìm giúp tôi một người, đó là sư huynh của tôi, Phùng Thiên Bảo ——" Cô vội vàng nói tình hình cụ thể, sau đó hình như có chút thẹn thùng, cô nói tiếp: "Nếu như anh muốn thu lệ phí, chỉ cần không phải quá đắt, tôi nhất định sẽ ——"
"Yên tâm, nếu chuyện này có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo cho cô, không thu bất kỳ chi phí nào." Cô chưa kịp nói xong, Minh Hạo Thiên đã cắt ngang, nói.
"Thật ư? Cảm ơn anh, được, tôi chờ tin tức của anh."
Trước khi ngắt điện thoại di động, anh có thể cảm giác được cô rất vui vẻ!
Minh Hạo Thiên ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngay cả khi Sa Quỷ đứng bên cạnh tiến lên nhắc nhở, anh cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
"Lão đại, trong điện thoại di động có người đẹp sao? Đang trong cuộc họp, không nên nhìn." Sa U ngồi ở bên kia cũng không nhịn được dòm qua trước mặt anh, nghi ngờ hỏi.
"Cái gì?" Anh ngẩng đầu nhìn hai người thủ hạ của mình, lúc này mới phục hồi tinh thần!
Trong cuộc họp lại có thể luống cuống như thế, Minh Hạo Thiên nhanh chóng khôi phục sự lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt đã không còn khí thế bức người như lúc trước nữa!
......
Mà bên kia, trong phòng làm việc nào đấy cũng giống như vậy.
"Đại ca, nếu như anh muốn chinh phục cô ấy, thì phải càng giống như người đàn ông mới được, không thể lùi bước, trực tiếp ‘ăn’ vào." La Vũ Hiên cười giảo hoạt nói với người đàn ông có sắc mặt quỷ dị, rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.
‘Ăn’ ư? Ngay cả đứa bé họ đều đã có, còn ‘ăn’ cái rắm, nếu cô gái chết tiệt đó dễ giải quyết như vậy, thì anh cũng không cần phải mất nhiều công sức như thế.
"Lần trước cũng do cậu và Hàng đưa ra chủ ý cùi bắp, cái gì mà vừa đấm vừa xoa, cái gì mà lãng mạn." Anh tức giận nói.
"Đây không phải là do chính lão đại anh vô dụng hay sao, coi như anh có thích người ta, thì anh cũng phải bày tỏ với đối phương chứ, ví dụ như tặng hoa, mua quà, nếu không làm giống như Hàng đã dạy vậy, nũng nịu một chút, giả bộ đáng thương một xíu!"
Nhìn thấy lão đại luôn luôn tự hào về sự tự chủ của bản thân cũng sẽ có lúc đỏ mặt, thật sự quá ly kỳ.
Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt về phía người đàn ông đang cười hả hê ở bên cạnh: "Tôi để cho cậu quá dễ chịu rồi phải không?"
"Không có!"
"Vậy cậu đang cười cái gì?"
"Tôi cười —— cười cậu đã bị cô A Hoa đó mê hoặc đến choáng váng đầu óc rồi."
"Câm miệng!"
"Được, tôi câm miệng, nhưng cậu phải nhanh chóng trở về đi!" Chỉ cần đừng đến hành hạ anh ta nữa, anh ta liền niệm a di đà phật!
"Tôi trở về khi nào là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu."
"Được, được, được, tôi chỉ là tốt bụng mà thôi, nếu như không phải sợ cậu cứ ở lì đây không chịu về, không biết A Hoa lại làm ra cái chuyện gì, chứ không tôi cũng lười nói! Người ta là do cậu mang về, nên phần phải đuổi theo thế nào, lão đại anh phải tự mình ra tay, tôi thật sự không có biện pháp."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
110 chương
40 chương
42 chương
46 chương
3 chương