Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 105 : Phương pháp tán gái vụng về (1)
Sắc mặt của bà nội nào đó cũng trở nên nghiêm trọng: "Có cần phái người đi theo hay không?"
Mãi cho đến lúc này người vừa mới đi vào để mật báo kia mới nói là đã có người đi theo rồi. Lúc này sắc mặt bà nội nào đó mới tốt hơn một chút, chỉ có điều, người đàn ông nào đó vừa nghe được cái tên là Minh Hạo Thiên thì sắc mặt liền không có gì là tốt đẹp!
"Minh Hạo Thiên? Có phải đó là thằng cháu nội của lão già họ Minh kia không?" Hồi còn sống ông lão quỷ quái nhà bà cũng thường có chút giao tình với Minh lão gia.
Thấy Huyền Vũ Thác Hàn đang nằm trên giường sắc mặt có chút chuyển biến, ánh mắt của Chu Hữu Mai nhìn Huyền Vũ Thác Hàn có chút hồ nghi. Bà chau mày nhíu mắt lại, không hiểu sao bà thấy biểu cảm trên mặt của thằng nhóc xấu xa của mình như có chút gì đó rất đáng nghi.
Ngoại trừ hắn (Minh Hạo Thiên) ra thì còn có ai chứ! Hắn mới gặp mặt cô có một hai lần thôi mà. Chết tiệt, nhất định là khi gặp mặt hắn đã dùng tiền để lừa gạt cô gái kia rồi. Đây chính là chủ ý của tên đàn ông kia mà, tất cả những người tinh mắt khác đều có thể nhìn ra được, chết tiệt, vậy mà thế nào bây giờ cô gái kia lại còn tự động đưa mình đến nhà hắn chứ.
Cô gái đáng chết này, chẳng lẽ tướng mạo gia cảnh của anh so với người đàn ông khác lại kém hơn sao?
Rất nhanh, nơi đáy mắt anh hiện lên một mảnh âm trầm, chỉ có điều, khi cảm giác thấy có ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình có vẻ thăm dò, thì anh liền nhanh chóng nhắm luôn con ngươi đen lại. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Trên gương mặt tái nhợt lạnh nhạt không biểu lộ nhiều cảm xúc, trong giọng nói cũng không có một chút gợn sóng, trả lời;"Bà nội, con mệt mỏi rồi."
Mệt mỏi sao? Ánh mắt của Chu Hữu Mai lóe lên một cái, chỉ là khi bà nhìn thấy cái sắc mặt tái nhợt kia thì cũng vội vàng phất tay một cái, ý bảo mọi người đi ra ngoài.
"Được rồi, được rồi! Con cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé, bà nội không quấy rầy con nữa." Dĩ nhiên là, thằng cháu nội của lão già kia đã mang cháu dâu của bà đi, thì dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com bà sẽ phải đi tìm lão già kia rồi.
Sau khi đã dặn dò người chú ý chăm sóc cho cháu nội xong, Chu Hữu Mai liền vội vàng rời khỏi phòng bệnh, đi đến nhà nhân vật quan trọng kia.
"Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy? Trời ạ, tại sao anh lại ngồi dậy như vậy?" Vừa mới nhận được điện thoại Long Húc Hàng liền chạy luôn tới bệnh viện, khi tiến vào trong phòng bệnh, chỉ thấy người đàn ông buổi tối hôm qua vừa mới bị dao kéo động đến, lúc này trên người đã khoác áo tây trang đứng ở trước giường, quần áo bệnh nhân thay ra bị ném ở một bên. Việc này đã làm cho Long Húc Hàng kinh hoảng, anh kêu lên, vội vàng chạy đến đỡ lấy Huyền Vũ Thác Hàn gương mặt lúc này không có chút máu.
Sửa sang lại vạt áo xong xuôi, cơn đau mơ hồ đã làm cho động tác của Huyền Vũ Thác Hàn hơi chậm lại. Một lát sau anh mới lạnh nhạt quay đầu lại nhìn về phía Long Húc Hàng nói ra một câu: "Hủy Camera trong phòng cho tôi."
"Hả! Lão đại." Người nào đó chột dạ một hồi, tuy anh đã sớm biết lão đại của mình rất mẫn cảm đối những chuyện kia, nhưng lần này anh đã đặc biệt sử dụng loại máy quay mini loại tiên tiến nhất, làm sao lão đại vẫn có thể phát hiện ra được nhỉ?
Cái camera này có từ trước khi sự việc này xảy ra, muốn cho anh không biết cũng không được, chỉ là chắc chắn anh cũng biết rõ năng lực của bà nội mình như thế nào.
"Tôi không muốn chuyện tôi đi ra ngoài sẽ bị bà nội biết rõ, cậu hãy xử lý tốt cho tôi, chìa khóa xe đâu?"
"Lão đại..." Việc này anh muốn xử lý như thế nào đây? Nếu như lão phật gia mà biết được, Long Húc Hàng anh nhất định sẽ bị xử tử lăng trì mất, ô ô...
"Chìa khóa xe!" Huyền Vũ Thác Hàn tức giận, đưa mắt nhìn nét mặt người trợ lý của mình.
"Lão đại..." Long Húc Hàng rưng rưng đưa cái chìa khóa xe cho anh.
Khóe miệng Huyền Vũ Thác Hàn nhếch lên một ý cười nhạt: "Nếu không cậu trước thay tôi đến nằm ở trên giường đi."
"Cái gì?"
"Hãy xử lý chiếc camera giám sát cho ổn thỏa đi, rồi lên nằm trên giường ấy." Nói xong, người đàn ông nào đó sắc mặt còn tái nhợt liền vội vã đi về phía cửa ra vào.
Vạch đen...
Lông mày của Long Húc Hàng run rẩy, ai oán nhìn theo bóng lưng mà bước chân bước đi có chút chậm rãi nhưng vẫn không chịu ngừng lại kia, miệng hô: "Lão đại, anh định đi đâu vậy? Nếu không hãy để tôi đi thay anh có được không? Anh đang mang vết thương trong người, thật sự việc đi đi lại lại thế này không được thuận tiện lắm."
Nhưng trả lời cho anh chỉ là một tiếng đóng cửa “rầm” một cái.
Trong một căn phòng ở vị trí ngay gần bên cửa sổ của một nhà hàng nước Pháp cao cấp, Xá Cơ Hoa nhìn đại Kim Chủ của mình ngồi ở phía đối diện, nghe Minh Hạo Thiên trao đổi tiếng Pháp một cách thông thạo, trong lúc nhất thời hai mắt cô sáng rực. Khi người bán hàng vừa đi khỏi, cô liền liên tục thốt ra những lời thán phục đầy vẻ sùng bái: "Ông chủ à, anh thật là lợi hại, ngay cả những dòng chữ như vết cào của chó con kia mà anh cũng biết." Cô chỉ chỉ tay vào bản thực đơn bằng tiếng Pháp kia.
Chữ như vết cào của chó con sao?
Ánh mắt của Minh Hạo Thiên nhìn theo ngón tay đang chỉ chỉ của cô, vẻ mặt tuấn dật tràn đầy lãnh khốc hơi sững lại một chút, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt như xác ướp kia, đáp lại: "Tôi lớn lên ở nước Pháp, mẹ đẻ của tôi là người Pháp." Tiếng Pháp coi như là một loại tiếng mẹ đẻ của anh.
"Mẹ của anh là người Pháp ư? Vậy chẳng phải anh là con lai hay sao?" Xá Cơ Hoa kinh ngạc, quét mắt nhìn anh, không ngừng quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần, cô cảm thấy có cái gì đó không thích hợp lắm.
Anh có điểm nào giống một người con lai kia chứ? Lừa gạt cái lông nhé!
"Không giống sao?" Cái ánh mắt kia của cô, thật sự đã có chút gây sự “tổn thương” cho người khác...
Tuy rằng từ nhỏ anh đã được ông nội nhận nuôi, nhưng có lẽ anh vẫn có chút ấn tượng nào đó đối với cha mẹ thân sinh của mình.
Xá Cơ Hoa gật đầu mạnh mẽ, cô tuyệt không chút cấm kỵ trực tiếp chỉ vào cái mũi của anh: "Cái mũi của anh quá thẳng, có thể nói bộ dạng hơi cong giống như mũi của chim Ưng ấy, còn có, đôi con ngươi màu đen của anh lại quá mức thuần khiết, ngay đến một chút đặc sắc của người ngoại quốc, anh cũng không hề có... Còn nữa còn nữa, anh nhìn lại màu da của mình một chút mà xem, hoàn toàn đúng với tiêu chuẩn của người da vàng nhé, có chỗ nào giống như là một con lai không nào... Còn nữa..."
Minh Hạo Thiên ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, quả thật đúng là chưa có người nào từng nói với anh những điều như vậy. Anh nhìn Xá Cơ Hoa ở trước mắt mình, cô bày ra cái vẻ mặt xinh xắn giống như một cô bé con với đôi mắt to sáng ngời. Đôi mắt cứ chớp chớp không ngừng, ánh lên cái nhìn lóng lánh, dịu dàng ấm áp và tràn ngập niềm vui. Cái mũi xinh xắn đẹp đẽ, cánh mũi hơi vểnh lên, cái miệng nhỏ nhắn với cánh môi mềm mại hồng tươi đang liên tục há ra ngậm lại nói không ngừng. Đột nhiên, anh cảm thấy trong lòng mình thoáng dâng lên một cảm xúc vừa êm ái vừa dịu dàng.
Cảm giác ấm áp, làm cho anh muốn tiến tới gần cô hơn. Anh nhìn cô vẻ vừa quyến luyến, vừa quý trọng, trên gương mặt lãnh khốc không khỏi chợt hiện lên một ý cười yếu ớt.
"Này, ông chủ, anh làm sao vậy?" Hướng về Minh Hạo Thiên lúc này biểu cảm vẫn còn đang thất thần, Xá Cơ Hoa liền vung mạnh tay lên, phất phất bàn tay. Cô lớn giọng kêu gào với đại Kim Chủ của mình, cũng không buồn chú ý tới xung quanh. Do sự ồn ào quá mức kia của cô, mà lúc này từ bốn phía có rất nhiều ánh mắt đều đang đổ dồn tới.
Lúc này Minh Hạo Thiên đột nhiên không nói lời nào chỉ nhìn thẳng vào Xá Cơ Hoa. Chẳng lẽ anh ta không thích người khác nói mình không giống một người ngoại quốc hay sao? Nghĩ đến khả năng này, cô gái nào đó lập tức mồ hôi túa ra thành giọt. Ôi đại Kim Chủ...
Minh Hạo Thiên khôi phục lại trạng thái bình thường, anh còn chưa kịp nói lời nào, người phục vụ đã đẩy chiếc xe đưa các món ăn đã gọi lên.
Mỗ nữ kia len lén như tên trộm ngó chừng vào gương mặt lạnh như băng của soái ca, chờ đến khi người phục vụ vừa đi ra, cô liền vội nói vẻ bất an:"Việc tôi nói lúc nãy... Ông chủ à, nếu như anh không thích, thì cứ coi như vừa mới rồi tôi chưa từng nói gì cả nhé." Nhưng ngàn vạn lần mong anh đừng thu hồi lời mời cô làm công việc vệ sĩ kia, cô vẫn đang chờ được cầm lại cái hợp đồng ngày đó, trực tiếp đi theo đại Kim Chủ đấy.
"Vừa mới rồi, những lời nói kia của tôi có một chút hơi bị thẳng quá, anh có thể...”
"Tôi lại rất thích nó."
"A! Thật sao?"
Minh Hạo Thiên cũng không mở miệng nói gì nữa, chỉ cười nhàn nhạt cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn uống vẻ rất tao nhã, tựa hồ như đang thưởng thức những món ăn ngon trong bữa cơm vậy.
Thấy đại Kim Chủ thật sự không giống có vẻ đang tức giận, Xá Cơ Hoa liền cười rất thoải mái.
"Ái chà, vậy mà anh không nói sớm một chút, làm tôi sợ muốn chết." Cô thở phào một cái thật to, sau đó cầm lấy dao nĩa, dứt khoát há miệng, bắt đầu ăn.
"Đúng rồi ông chủ, thời gian này tôi còn có một chút công việc chưa giải quyết xong, công việc làm vệ sĩ này anh đừng để cho người khác nhé." Nhớ tới phần công việc béo bở kia, cô gái nào đó rất không yên tâm.
Ăn không nói, ngủ không nói, đạo lý tốt đẹp này dường như mỗ nữ kia cũng không hiểu được thì phải. Thấy vị đại Kim Chủ kia không trả lời ngay, cô ngẫm nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng.
"Ông chủ, tôi nói với anh này, nếu như tôi nhận trách nhiệm làm vệ sĩ như lời anh đã nói..., nhất định anh sẽ &*...,...” Cuối cùng tất cả những lời mưa thuận gió hoà, đại cát đại lợi đều được cô nói ra bằng hết.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
110 chương
40 chương
42 chương
46 chương
3 chương