Sửu Tiểu Xà
Chương 61 : Vạn tượng thiên
Thông báo trước khi mở màn, Vạn Tượng thiên tình tiết mê ly, quái dị khó hiểu, độc giả thận trọng.
Lãnh Tịnh, bạch long không rõ lai lịch, khi còn là quả trứng liền bị phong ấn tại thiên giới cấm địa, vì một hồi thiên giới âm mưu mà được giải phong ấn, rơi xuống Bích Hải Thương Đào, được bạch xà Lãnh Thanh Thanh thu dưỡng.
Hiện tại tuổi tác thực tế là sáu mươi tuổi, không có sở thích bất lương, không có ghi chép tu luyện, không có tiên tịch, yêu tịch, không có nơi ở cố định. Gia đình có hai thành viên, dưỡng phụ Lãnh Thanh Thanh, hạ nhân Bạch Điêu.
Nhìn sơ thì là một con rồng không có gì đặc biệt.
Nhưng mà, chuyện giống như ác mộng luôn sẽ quấn lấy hắn.
Tới nay, hắn vẫn chưa tỉ mỉ suy nghĩ tất cả những thứ đó là tại vì cái gì. Mấy ngày trước, hắn vẫn là một bạch long bình phàm mưu đồ can thiệp vào trò chơi giang hồ, điều này so với những chuyện tiên phàm tư thông thì không tính là gì, nhưng tới nay, nơi hắn đang đứng, sẽ biến thành khởi điểm cho lần tai họa thứ hai của tam giới.
___________
Mười lăm tháng bảy, đêm hạ nóng bức, đêm nay trăng rất tròn, chiếu sáng rực mặt đất, giống như đuốc tỏ. Trước Vận Lai khách ***, không ai dám động đậy chút nào.
Ma vừa mới bị giết là ma giới tam thái tử, là một kỳ tài mà ba ngàn năm nay ma giới mới có, văn võ song toàn, có hùng tài vĩ lược, ma lực còn vượt qua cả lịch đại ma hoàng, là người sắp trở thành ma hoàng hạ giới không có đối thủ, cũng là cường giả và lãnh tủ ngàn năm nay chưa từng có của ma giới, nếu nói hắn sẽ hoàn thành nhất đại bá nghiệp, thống nhất tam giới, đó cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Nếu nói tới chuyện phong lưu văn nhã của ma tam thái tử, thì nói ba ngày ba đêm cũng không hết, từng có thánh tiên thiên giới vì mị lực của hắn mà không tiếc thành ma, cũng có đệ nhất mỹ nhân ma giới đã gục ngã dưới chân hắn, nhưng mà, những người này đều không thể chân chính chiếm giữ trái tim hắn.
Trong đời hắn thứ chân ái cuối cùng, vẫn là một yêu tinh thuần mỹ tên gọi Lãnh Thanh Thanh, rất đáng tiếc, duyên phận này chỉ diễn ra ngắn ngủi không tới một khắc.
Có nói gì cũng vô dụng rồi.
Ma giới tam thái tử, hưởng dương, một ngàn chín trăm tuổi.
Lãnh Tịnh nhìn đống tro bụi bên cạnh, đó từng là ma giới tam thái tử.
Hiện tại ai cũng không dám vọng động, kẻ ngốc như Lãnh Thanh Thanh và kẻ cường đại Lãnh Tịnh cũng không dám động.
Nữ quỷ đó kêu thét chói lai: “Dẫn ta ra ngoài! Dẫn ta rời khỏi Vạn Tượng Lâu này! Ta không muốn lưu lại đây a a a a!”
“Ngươi bình tĩnh chút!” Lãnh Tịnh cuối cùng mở miệng mắng, “Ngươi muốn chúng ta làm sao dẫn ngươi ra ngoài.”
“Đem ta…” Nữ quỷ duỗi tay ra, tựa hồ kiệt lực muốn nắm bắt thứ gì đó giữa không trung, nhưng chỉ có vài thứ nhỏ bé rớt khỏi tay nàng, nữ quỷ đã nhanh chóng co vào trong cửa sổ, giống như có thứ gì đó đang kéo nàng về.
Chẳng qua Lãnh Tịnh lại nhìn được rõ ràng, vừa rồi khi nữ quỷ giết chết ma tam thái tử, thì không dùng pháp thuật yêu ma gì, mà là thoáng chốc vươn dài cánh tay, sau khi đem ma tam vặn nát rồi lại cho nhiệt độ cao thiêu cháy, những hạ nhân khác cũng là chết như thế, trừ hắn ra, hắn chưa từng thấy qua ai có tốc độ như vậy.
Mà sau khi nữ quỷ co về cửa sổ, tất cả cửa sổ đều đóng lại, cảm giác rét run vừa rồi cũng lui như thủy triều, giống như nguy hiểm đã qua rồi. Nhưng mà, những người khác vẫn không dám động, Lãnh Tịnh đi tới dưới cửa sổ, nhặt vật nữ quỷ thả xuống__ một phiến thiết nhỏ loang lổ vết gỉ, trên mặt còn khắc hoa văn kỳ lạ.
Loại hoa văn này, tựa hồ là một loại văn tự. Lãnh Tịnh nhìn nhìn, rồi cất đi.
“Đã không còn nguy hiểm rồi, nữ quỷ đã đi rồi.” Lãnh Tịnh tuyên bố, mọi người mới dám thở phào.
Nhưng làm ăn của Vận Lai khách *** từ đó rơi xuống ngàn trượng.
Đám Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh cũng bị đuổi đi.
…………………
Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh tạm thời không có chỗ đi, chỉ đành ở nhờ trong nhà người ở ngoại ô, tiểu viện nhà dân không bằng khách *** hào hoa, Lãnh Tịnh nhìn giường được phủ một lớp rơm rạ liền không còn hứng ngủ, may là Lãnh Thanh Thanh có cứu ra được chút chăn tơ, phủ lên cho hắn, Lãnh Tịnh mới ủy khuất nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Ngươi từng thấy qua văn tự trên thiết bài đó không?” Dưới ánh nến, Lãnh Tịnh đưa thiết bài cho Lãnh Thanh Thanh, Bạch Điêu xem.
Hai con nhìn rồi nhìn, cuối cùng đều lắc đầu.
“Nếu có thể biết trên đây viết là ý gì thì tốt rồi, nữ quỷ đó cùng những thần tiên bị dị biến cảm giác thật giống, nhưng nàng tựa hồ bị thứ gì bó buộc.” Lãnh Tịnh nói. “Rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Hoa văn này.” Hơn nữa một đoạn của thiết bài có một vòng nhỏ, xem ra là trang sức dùng để đeo trên tay hoặc trên cổ.
“Ta luôn cảm thấy hoa văn này quen mắt.” Lãnh Tịnh lầm bầm tự nói, nhưng lại không nhớ ra là đã từng thấy ở đâu.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi. Hôm nay dọa mệt chết rồi.” Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều trèo lên giường ngủ.
Lãnh Tịnh nằm bên cạnh Lãnh Thanh Thanh, nhìn y ngọt ngào nhắm mắt lại, bản thân cũng hít sâu một hơi, đột nhiên u u nói: “Cha ngươi nói ngươi là hoàng tử của xà thần tộc, vậy ngươi có còn muốn về xà thần tộc không?’
“… Sớm đã không còn người ta quen nữa rồi.” Lãnh Thanh Thanh trở người, đối lưng với hắn nói. Ngôn ngữ tựa hồ có chút ưu sầu.
“Ngàn sơn vạn thủy, cùng ta cũng chẳng qua thoáng chốc.” Lãnh Tịnh nhàn nhạt nói. “Nơi một người trưởng thành, thật sự sẽ dễ dàng từ bỏ như thế sao?’
“Đi thì lại có ý nghĩa gì. Tự do tự tại như hiện nay, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười không phải tốt sao?” Lãnh Thanh Thanh phất tay nói.
Lãnh Tịnh trầm mặc một lúc nói: “… Năm đó chúng tiên thiên giới dị biến, những quái vậtdị biến xong thì mạnh bao nhiêu, ta không cần nói cha ít nhiều cũng rõ, sức mạnh hỗn đục Khúc Nguyệt dẫn tới, khiến chúng tiên thành cuồng thành ma, mà lúc đầu người tiếp nhận sức mạnh hỗn đục sớm nhất, trừ Chú Ma ra thì là tế tự Bạch Tịnh của xà thần tộc, hắn là hảo hữu của cha, ta nghĩ hắn tự sát trừ lý do bản thân dị biến ra, nhất định có liên quan đến sức mạnh mà hắn đạt được.”
“Tiểu Tịnh ngươi muốn nói gì?” Lãnh Thanh Thanh hỏi.
“Ta là muốn nói, nhìn những thiên tiên dị biến đó, có thể biết được sự đáng sợ của sức mạnh hỗn đục, mà Bạch Tịnh nghe nói có được năng lực dự báo, vậy lực dự báo của hắn nhất định được phóng đại vô hạn, phóng đại tới trình độ nào, ta rất hiếu kỳ, có phải là… có phải là tất cả mọi thứ trong tương lai hắn đều có thể thấy được, vì thế cảm thấy không còn hứng sống nữa? Nếu đã đạt được năng lực dự báo vạn vật, thấu triệt tất cả, vậy thì hành động của ta hiện tại hắn nhất định cũng có thể dự báo, tương lai của ta hắn cũng thấy được, lẽ nào không gợi ý chút nào với ngươi sao?” Lãnh Tịnh nói.
“Gợi ý a…” Lãnh Thanh Thanh tỉ mỉ hồi tưởng, “Lúc đó ta còn nhỏ, nếu nói có gợi ý gì, ta nghĩ đã…”
Lãnh Thanh Thanh nghiêm túc hồi tưởng, trong ấn tượng mơ hồ, Bạch Tịnh thường xuyên sờ đầu y nói: “Khanh hoàng tử sau khi trưởng thành nhất định sẽ có hành động bất phàm.” Mà lúc đó tất cả hoàng tộc đều cho rằng Lãnh Thanh Thanh là một tên ngốc, khẳng định sẽ không có tiền đồ gì. Chính vì chỉ có duy nhất một người khen mình, Lãnh Thanh Thanh liền kiên trì cho rằng Bạch Tịnh là người đối tốt với mình nhất.
“Tựa hồ không có gợi ý gì…” Lãnh Thanh Thanh gãi gãi đầu nói.
“Trong di tích của xà thần tộc đó cũng không lưu lại gợi ý gì sao? Trước khi hắn tự sát không có hành động kỳ lạ nào sao?” Lãnh Tịnh hỏi. Hắn sớm đã rất để ý chuyện này. Giống như sự tương ngộ của hắn và Lãnh Thanh Thanh, đều đã bị một tay Bạch Tịnh này an bài sẵn.
“Hành động kỳ lạ?… A, một đoạn thời gian trước khi Bạch Tịnh đại ca tới thiên giới lần cuối, hắn dạy ta hát! Ta thích hát cũng là bắt đầu từ lúc đó, hắn nói đem chuyện trong lòng mình hát ra là chuyện vô cùng vui vẻ!” Lãnh Thanh Thanh quay đầu qua, đối diện Lãnh Tịnh.
Tại quá khứ xa xôi, Lãnh Thanh Thanh từng là hoàng tử xà thần tộc, mà Bạch Tịnh là tế tự của xà thần tộc, vì ngẫu nhiên có được sức mạnh hỗn đục vượt qua tam giới, có được năng lực dự báo mạnh mẽ, vì cảnh báo tai nạn của thiên giới mà tự sát. Sau đó, xà thần tộc quả nhiên diệt vong, Lãnh Thanh Thanh lại chạy tới Bích Hải Thương Đào cốc, gặp được Lãnh Tịnh vẫn còn là quả trứng.
“Hắn dạy ngươi hát cái gì? Ta nghĩ, hắn tự sát, không chỉ vì cảnh cáo thiên giới, trên thực tế hắn dự báo được cho dù hắn làm như thế cũng vô dụng, mà nguyên nhân chân chính thúc đẩy hắn tự sát là hắn dự báo được chuyện tự sát này sẽ dẫn phát một hệ liệt biến hóa sau đó, nếu hắn không tự sát, đám người Họa Vân tiên sẽ không chú ý tới sự lan tràn của hỗn đục, cũng sẽ không đến cấm địa giải khai phong ấn của ta, ta sẽ không xuất hiện trên đời, cho nên hắn nhất định phải tự sát. Cho nên trước khi hắn chết, hắn nhất định có lời nói với ngươi, để ngươi truyền đạt cho chúng ta vào tương lai xa xôi! Thậm chí, có lẽ vào một khắc nào đó ta sẽ dò hỏi ngươi chuyện này, hắn nhất định cũng dự báo được! Cho nên ngươi nhất định phải nhớ ra!” Lãnh Tịnh nắm vai Lãnh Thanh Thanh nói.
“A… thật hỗn loạn, ta nghĩ đã, khúc ca đầu tiên Bạch Tịnh đại ca dạy là hát thế nào? Ân, ân, hình như là__ Ân, trời tối tối rồi các hài tử đều đứng ở bên ngoài không đi ngủ a không đi ngủ ” Lãnh Thanh Thanh ngắt ngứ hát.
Mà lúc này Bạch Điêu bị ồn ngủ không được lại hát tiếp: “Trời tối tối các hài tử không ngủ đứng bên ngoài trong phòng tối tối thứ tỷ tỷ cho đừng lấy phía trên cùng có cái gì? Đừng nhìn a đừng nhìn ”
“Sao ngươi lại biết khúc ca này!” Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đều kinh ngạc hỏi Bạch Điêu.
“Rất kỳ quái sao? Khi còn nhỏ khúc ca này rất lưu hành tại yêu giới, chúng ta khi chơi trò chơi đều hát cái này!” Bạch Điêu chu miệng, “Cũng giống như phàm nhân khi đá cầu sẽ hát khúc nhi ca lưu hành, cũng không biết có ý nghĩa gì do ai viết, dù sao lúc đó chúng ta đều hát cái này!”
“Đây chính là tin tức hắn muốn truyền đạt cho ta sao? Thông qua nhi ca?!” Lãnh Tịnh khó thể tin nổi, chẳng qua đích thực là phương pháp hay, khúc nhi ca lưu truyền cửa miệng thay thế lời truyền đạt ký ức mơ hồ. Như vậy, phân tích nội dung khúc ca này một chút, nói ‘các hài tử đều đứng ở bên ngoài không vào phòng ngủ’ tức là nói tình cảnh vừa rồi khi ma tam thái tử bị giết, vậy thì ‘thứ tỷ tỷ cho đừng lấy’, Lãnh Tịnh lẩm nhẩm câu này, giơ thiết phiến trong tay lên.
“Vậy thì, ta đã đem thứ ‘tỷ tỷ’ cho theo rồi làm sao đây?” Lãnh Tịnh hỏi hai con kia.
“Đừng hỏi ta, ta một chút cũng không nhớ được Bạch Tịnh đại ca nói gì.” Lãnh Thanh Thanh quay lưng lại, giả ngủ, Bạch Điêu thì sáp lại nói: “Khi các yêu quái chơi thua, thì còn có một khúc nhi ca khác dùng lúc thi hành trừng phạt, thiếu đông gia ngươi muốn nghe không?”
“Đương nhiên.” Lãnh Tịnh nói.
“Phải có điều kiện trao đổi.” Bạch Điêu mở lời.
“Điều kiện gì?”
“Thiếu đông gia, ta… muốn… ta phi thường muốn… phi thường phi thường muốn…” Bạch Điêu run run rẩy rẩy không lưu loát nói.
___
Hôm sau.
“Thì ra Bạch Điêu muốn áo gấm về làng a.” Lãnh Thanh Thanh giả thành hạ nhân của Bạch Điêu dựa vào sừng bạch long nói.
Không sai, hiện tại bọn họ đang đi tới quê hương của Bạch Điêu__ Tuyết Điêu cốc, mà Bạch Điêu lại hưng phấn chắp tay chữ thập, nhìn nơi điêu tộc đời đời thế thế sinh sống, tựa hồ sắp nhẫn không nỗi dục vọng hò hét.
Không ngờ được thiếu đông gia thật sự đáp ứng làm tọa kỵ chuyên thuộc cho mình một ngày! Bạch Điêu mắt long lanh quay đầu nhìn bạch long nằm giữa rừng nghỉ ngơi, vừa nhìn, liền cảm thấy không nhịn được muốn đi nhà xí, nên lập tức lại quay đầu đi.
“Ta trở về rồi ta trở về rồi các hài nhi các tiểu bằng hữu ra đây gặp lão thái gia a ” Bạch Điêu gầm to vào rừng.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
992 chương
181 chương
15 chương
76 chương
258 chương