Tuyệt thế võ thần
Chương 1 : Dương ân
Nhà tù Lang Yên, đây là một trong những nhà tù lớn nhất triều đại Đại Hạ, nằm ở phía nam hoang sơ hẻo lánh, giáp với tộc Man di. Ở đây có hàng trăm ngọn núi, mỗi dãy núi đều thuộc phạm trù của nhà tù Lang Yên.
Những nô lệ bị nhốt trong tù Lang Yên này đều phạm tội nặng hoặc là nô lệ từ các bộ tộc khác. Sau khi bị giam ở đây thì đều không có hy vọng được đổi đời.
Ở đây bốn mặt đều là núi, cây cối um tùm, núi non hiểm trở, dã thú cũng nhiều nên không phải là một nhà tù thông thường.
Ở nhà tù Lang Yên có một loại đá tên là ‘đá Xích Cương’. Những tù nhân thuộc tầng lớp thấp nhất ở đây sẽ phụ trách khai thác và đào những viên đá này cho nhà tù, sau đó nhà tù sẽ giao lại cho triều đình luyện binh khí.
Ở một góc của nhà tù có một thiếu niên ở trần, đang cúi đầu lặng lẽ khai thác đá.
Toàn thân người này toàn là vết thương, những vết máu vẫn đang chảy, rõ ràng là vết thương mới.
Đầu tóc hắn rối bù bẩn thỉu, hai tay và chân đều bị còng, dáng vẻ bê bết vô cùng. Nhưng thân hình của hắn trông cường tráng hơn hẳn những người thiếu niên bình thường. Còn cả khuôn mặt góc cạnh, trông cũng rất ưa nhìn. Cũng không phải là quá đẹp trai nhưng hơn hẳn người bình thường, đặc biệt là đôi mắt trong suốt, tràn đầy ý chí, dường như ẩn chứa nguồn năng lượng vô biên. Cùng với lưng thẳng không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ chuyện gì, dường như không có gì có thể chèn ép được hắn.
Chỉ đáng tiếc, người có kiên cường đến mấy cũng có lúc lực bất tòng tâm khi đứng trước thế lực chèn ép lớn. Hắn giẫm lên một viên đá vụn mà loạng choạng suýt ngã.
Cũng đúng lúc này, một sợi dây dài như con rắn quất tới tấp lên người hắn.
Bốp, bốp!
Nếu như đổi lại là người khác mà bị quất thế này thì chắc chắn sẽ kêu hét thảm thiết nhưng hắn chỉ cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng. Nhưng những giọt mồ hôi trên gò má và những giọt máu tươi đang chảy đang nói lên cảm xúc của hắn lúc này.
“Thằng nhóc thối tha, định giả chết phải không? Nếu không đào cẩn thận thì hôm nay ông đây sẽ đánh phế mày để mày không thấy mặt trời ngày mai”, tên lính gác tù nói vô cùng hung dữ, tiếp đó là giẫm lên chân của thiếu niên đó.
“Đại ca! Đại ca nhìn thân hình cậu ta mỏng manh, hơn nữa lại mới đến có mấy ngày còn chưa thích ứng được với môi trường ở đây. Hay là đại ca quất lên người tôi đi, tội của cậu ta tôi sẽ chịu thay”, ở không xa có một chàng trai tướng mạo kỳ dị, nói.
Người trẻ tuổi này nhìn khá chín chắn, tóc xoăn như ổ gà, thoạt nhìn khá buồn cười. Hắn ta có đôi mắt nhạy bén nhưng người thì gầy xơ xác. Nếu so với thiếu niên mình đầy vết thương kia thì đúng là có khác biệt.
“Khỉ Gầy! Đừng tưởng ngươi biết chút võ là oai nhé! Có những chuyện không đến lượt ngươi nhúng tay vào, nếu không ngươi tự hiểu hậu quả đấy”, tên gác tù khinh bỉ nói một câu sau đó nói với thiếu niên kia: “Mau đào cho tao! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách tao vô tình”.
Sau khi nói xong thì tên gác tù xoay người đi về phía mấy người khác.
Người trẻ tuổi tên là Khỉ Gầy đặt viên đá trong tay xuống, đi về phía thiếu niên kia, hỏi: “Người anh em không sao chứ?”
Thiếu niên ngẩng mặt lên, cười lộ ra hàm răng trắng bằng, nói: “Không chết được đâu ạ! Cảm ơn đã quan tâm”.
“Người anh em! Có phải đã đắc tội với nhân vật lớn nào nên họ mới hành hạ cậu như vậy không? Ta thấy cả nhà tù này họ chỉ hành hạ cậu thảm nhất. Lão Tôn như ta lúc mới vào cũng không thảm như cậu”, Khỉ Gầy tên là Tôn Đẩu, tự xưng mình là lão Tôn thì cũng không có gì quá.
“Có lẽ ta đẹp trai nên chúng đố kỵ với ta chăng? Nếu như có một ngày ta có thể đổi đời thì xem ta đè chết chúng thế nào”, thiếu niên nói với chút tự mãn và cũng có chút không cam tâm.
Khỉ Gầy sau khi nghe xong thì không khỏi liếc nhìn thiếu niên một cái, thầm nghĩ ‘Đúng là cũng đẹp trai nhưng đã bị giáng xuống làm nô lệ rồi thì đổi đời khó đấy’.
Ai biết được, chàng thiếu niên mới vào tù ba ngày này chính là Tử tước thế tập của Đại Hạ.
Tử tước thế tập là những người phải có cấp bậc bá tướng mới có tư cách được cha truyền con nối.
Đường đường là bá tước thế gia thì cũng là hào môn nhưng tại sao thiếu niên này lại rơi đến bước đường này?
Tất cả vì hắn từ chối liên hôn với vương thất dẫn đến việc mình thì phải vào tù, cha mẹ bị giáng chức, em trai ruột là tân khoa Trạng Nguyên cũng bị ép hạ bậc.
“Vì cha mẹ, vì em trai và còn vì ước hẹn chưa hoàn thành, làm sao ta có thể chết ở nơi quỷ quái như này. Ta nhất định phải thoát khỏi thân phận này, mau chóng rời khỏi đây và bắt đám người đó phải trả lại công bằng cho nhà họ Dương của ta”, thiếu niên tên Dương Ân cắn răng, thổ lộ ra vẻ không cam tâm của mình.
Kể cả trời muốn triệt đường sống và tiền đồ của hắn nhưng hắn vẫn khao khát phá tan tất cả những rào cản này, phá bỏ bóng tối để thấy lại ánh sáng.
Bùm! Từng viên đá dưới chân được hắn đập bay ra ngoài!
“Biết ngay là thằng nhóc đó giả chết mà”, lính gác tù ở phía xa cười lạnh, nói.
Một tên khác ở bên cạnh cũng nói: “Cấp trên đúng thật là, thật sự muốn lấy mạng nó thì tìm lý do rồi giết chết là xong. Tại sao còn cho nó sống kiểu này, không chướng mắt sao?”
“Ý của cấp trên là khiến hắn sống không bằng chết chăng? Chúng ta cứ làm theo mệnh lệnh là được, dù sao thì nó cũng không gây được sóng gió gì đâu”, tên gác tù thứ nhất nói, sau khi ngập ngừng một chút hắn mới nói tiếp: “Phơi nắng ở cái thời tiết quỷ này khó chịu thật! Chúng ta đi uống rượu đi”.
Dương Ân lê bước chân nặng nề đào đá, dựa vào ý chí mà chống đỡ được khiến Khỉ Gầy từ đằng xa nhìn thấy mà khâm phục.
“Cậu nhóc này nếu như không chết thì có thể kết bạn được”, Khỉ Gầy thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, Dương Ân cảm thấy hình như mình dùng xà beng sắt đào được thứ gì đó. Một làn khói xuất hiện ở vị trí của hắn nhưng lại khiến hắn sợ chết khiếp. Cũng may làn khói lại vụt tắt, sau đó có âm thanh yếu ớt vang lên.
Dương Ân thấy tò mò nên dời tảng đá ra chỗ khác thì nhìn thấy một chú chó nhỏ màu đen đầy bùn đất đang nằm co ro ở đó, lộ ra đôi mắt long lanh nhìn anh. Bộ lông óng mượt của nó thậm chí còn đen lấp lánh, răng cửa nhỏ nhọn hoắt trông khá sắc, đôi tai cụp xuống, bốn chân khép lại, lòng bàn chân còn điểm màu trắng. Đúng là chú chó mới đẻ, vô cùng đáng yêu.
Dương Ân đã ba ngày không ăn gì, nhìn thấy chú chó nhỏ như này dường như nhìn thấy một nồi thịt ngon. Vì vậy hắn bắt chú chó lên rồi miệng chảy nước miếng, nói: “Lần này có thể lấp đầy cái bụng rồi”.
“Gâu, gâu…”, dường như chú chó nghe hiểu lời của Dương Ân nên lộ ra dáng vẻ đáng thương, như đang van nài hắn. . Truyện Teen Hay
Dương Ân có chút không nỡ, than thở nói: “Anh bạn à! Tao đã ba ngày không ăn gì rồi, nếu không ăn gì thì tao sẽ chết ở đây mất. Mày hi sinh vì tao chút đi, hoàn thành ước nguyện của tao, cho tao ăn một bữa đi”.
Chú chó nhỏ giơ hai bàn chân trước ra rồi kêu mấy tiếng. Sau đó không biết lấy từ đâu ra một thứ đưa về trước mặt Dương Ân.
Dương Ân vốn không để ý nhưng lúc này nhìn kỹ mới thấy, đó là một quả hạnh nhân kỳ lạ.
Quả hạnh nhân sáng bóng như ngọc, có những đường sọc kỳ lạ chằng chịt, trên thân còn có hàng ngàn lỗ như nuốt hết mây sương, chứa đựng cả càn khôn. Vừa nhìn đã biết không phải dạng hạnh nhân bình thường.
Dương Ân tò mò nắm trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp như đang nắm một viên ngọc bội khiến người khác không muốn bỏ ra.
“Gâu gâu, gâu gâu”, chú chó nhỏ kêu mấy tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ và cũng như nhắc Dương Ân hãy ăn hạnh nhân chứ đừng ăn thịt nó.
Dương Ân thấy chú chó đáng yêu nên cuối cùng cũng không nỡ, nói: “Được rồi! Niệm tình mày hiểu chuyện như vậy và cũng đáng yêu nên tao không ăn thịt mày nhưng hạnh nhân này thì tao phải nhận nhé”.
Dương Ân đặt chú chó nhỏ xuống, sau đó thu quả hạnh nhân lại.
Dương Ân lại tiếp tục đào, hắn nhất định phải đào ra đá Xích Cương mới có thể đổi lại đồ ăn. Hắn hy vọng hôm nay vận may sẽ đến với mình.
Nhưng thể lực ban đầu của hắn đã tiêu hao đi không ít, giờ đây đột nhiên lại thấy bụng nóng lên. Có một nguồn năng lượng dồi dào bắt đầu chảy trong cơ thể hắn khiến anh khỏe lên rất nhiều.
Ban đầu hắn không nghĩ quá nhiều nhưng đào một lúc, hắn mới nhận ra có lẽ là hạnh nhân mình dắt ở hông phát huy tác dụng.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, cuối cùng đào được một viên đá Xích Cương không to không bé ở gần vị trí tìm được chú chó nhỏ kia.
“Lần này cuối cùng cũng đổi được bữa ăn rồi”, Dương Ân nói như vớ được ngọc.
Chỉ có điều, trong lúc hắn vừa nhặt viên đá Xích Cương lên thì bị một tên lên trước cướp mất.
“Vận may không tồi đâu! Vừa mới ra đi vài bước đã nhặt được đá rồi, không tồi không tồi”, tên cướp đá nói với giọng đắc ý.
Lúc này, Dương Ân ở bên cạnh lộ ra ánh mắt sát khí.
- -----------------
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
1309 chương
33 chương
66 chương
1 chương
1595 chương
63 chương