Sửu Tiểu Xà
Chương 53
Làm nóng người trước khi mở màn.
Lãnh Thanh Thanh đang ngoáy mũi, Lãnh Tịnh đang hóa trang__ đánh bóng vảy, phụ trách tạo bóng là thầy tạo hình Bạch Điêu.
Thanh Thanh: “Tiểu Tịnh, tại sao đặc biệt muốn làm vảy phải sáng bóng?”
Lãnh Tịnh: “Từ hôm nay sẽ bắt đầu VIP.”
Thanh Thanh: “Vậy có quan hệ gì với việc đánh bóng?”
Lãnh Tịnh: “Không có quan hệ gì, chính là cảm thấy phải xứng với việc lấy tiền của độc giả, cho nên phải càng hoa lệ.”
Bạch Điêu: “Thiếu đông gia, nhất định phải dán thủy bóng và viền hoa lên mỗi phiến vảy sao?”
Lãnh Tịnh: “… Dán đi.”
Bạch Điêu: Khócππ[mệt chết luôn]
Ly Miêulấy thanh nẹp ra, cụp xuống: “Các vị các vị! Bớt chút đi! [Action!]
____________
Tiếp hồi trên, hai tay Lãnh Tịnh dán sau lưng Bích Huyên, bắt đầu vận công liệu thương.
Rất nhanh, trên người Bích Huyên bắt đầu bốc ra từng trận nhiệt khí, sau đó trong miệng cũng bắt đầu thở ra nhiệt khí.
“Rất tốt, thêm chút kình lực thì hắn sẽ tỉnh lại!” Lãnh Thanh Thanh ở bên cạnh trợ uy.
Nửa canh giờ sau, tổ ba người Lãnh thị đối diện với khốn cảnh không cách nào tiêu trừ.
Bích Huyên hiện ra nguyên hình__ con thanh long không ngắn, hầu như nhét chật căn phòng, mà hắn vẫn không tỉnh lại, ngược lại trợn trắng mắt.
Lãnh Tịnh thở dài. Xem ra hắn không thể cứu sống Bích Huyên, ngược lại khiến Bích Huyên chìm vào cảnh hấp hối.
Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều = = nhìn Lãnh Tịnh.
“Vẫn là mang hắn đi tìm người biết y trị liệu đi.” Lãnh Tịnh kéo thanh long tới bên hiên, sau đó hóa thân thành bạch long quấn lấy thanh long nửa chết nửa sống bay đi.
Lúc này, thần tiên Cố Phong Trần cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái chịu đả kích, mang bánh bao và bánh kem vui vẻ ngồi trên mây màu đi tìm long bảo bảo.
Nhưng khi tới trên đầu khách ***, hắn chỉ nhìn thấy bạch long bảo bảo và thanh long quấn lấy nhau, thoáng vụt qua. Là quấn lấy nhau a! Quấn lấy nhau a! Quấn lấy nhau a! Quấn lấy nhau a!
Cố Phong Trần cứng đờ tại chỗ, trong đầu vụt qua vô số suy nghĩ__
Con thanh long đó là mẫu long hay là công long? Tại sao lại áp dụng tư thế như vậy? Bảo bảo nhỏ như thế, là bị uy bức sao? Tại sao tại sao a a a a a a a a!!!
“Bảo bảo________!!” Cố Phong Trần nhỏ máu hô hoán trên mái nhà. Bánh bao và bánh kem đều rớt xuống đất.
Cố Phong Trần lại bị đả kích lần nữa liền ảm đạm bỏ đi.
Không ai hiểu rõ kết cấu của rồng hơn rồng. Lãnh Tịnh nghĩ tới đầu tiên chính là tìm long vương. Nghe nói Bích Huyên là thập tứ hoàng tử của long vương.
Nhưng mà long vương hiện tại là ai vậy? Hắn không biết, hắn chỉ lao thẳng từ trên trời vào đông hải, nhanh chóng tìm tới long cung thủy tinh hiện tại.
Long cung hiện tại vẫn duy trì bộ dáng năm đó khi Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh tới, không biết tiểu ngư hoàng tử năm đó còn ở nhân thế hay không.
Vừa hay đúng ngày long tộc tụ hội, khi Lãnh Tịnh tha Bích Huyên tới long cung thủy tinh, lập tức dẫn tới oanh động. Thập tứ hoàng tử Bích Huyên phong thần tú nhã bị người đánh trọng thương gần chết, chuyện này rất là nghiêm trọng.
Bích Huyên được nâng vào trong cung, mà mấy đại long vương của long tộc và những anh tài của long tộc đều ầm ầm xuất hiện, vây lấy Lãnh Tịnh thẩm vấn.
“Tiểu bạch long! Ngươi có lai lịch gì! Tại sao thập tứ hoàng tử lại bị trọng thương!”
“Thập tứ đệ gặp phải chuyện gì! Ngươi mau nói! Nếu không áp giải lên Trát (cắt, xẻo)Long Đài!”
“Tiểu bạch long ca ca, cho kẹo này, mau nói ai tổn thương thập tứ ca?”
Lãnh Tịnh đẩy chúng long đang kéo kéo đẩy đẩy ra, nói: “Thập tứ hoàng tử bị ta ngộ thương.”
Tất cả mục quang của chúng long đều lập tức trở nên sắc bén.
Chúng long nhất tề tránh ra, tạo ra con đường cho long vương. Long vương trông có vẻ già dặn ôn hậu vuốt vuốt râu, trầm rên bước xuống thủy tinh đài nói: “Tiểu bạch long, dựa vào ngươi có thể đả thương thập tứ nhi, ta không tin, rốt cuộc lai lịch thế nào, sự tình đầu đuôi ra sao, mau nói ra đi.”
“Là ta ngộ thương.” Lãnh Tịnh lại nói, “Cho nên ta nguyện ý gánh vác tất cả chi tiêu và việc vặt trong lúc trị liệu.”
“Cho dù là ngươi ngộ thương, ta thấy trách nhiệm này ngươi cũng gánh không nổi.” Thanh âm động lòng người từ sau đế tọa truyền tới, chỉ thấy một vị tóc trắng mỹ mạo với đôi mắt phượng cao ngạo, từ sau trướng chậm rãi đi ra, hắn chính là thủ tọa y long của long cung.
Y long luôn mang theo nụ cười thần bí, hắn chậm rãi nói: “Vừa rồi đã kiểm tra qua thương thế của thập tứ hoàng tử, thập tứ hoàng tử trừ nội tạng tổn thương do ngoại lực cường đại, trong nội thể còn có chung độc do ma tộc hạ. Loại chung này là độc Truy Hồn, chỉ có ma tộc hoàng gia mới có thể giải. Tiểu bạch long, chắc không phải ngươi là gian tế do ma tộc phái tới chứ?”
Lãnh Tịnh nhìn xung quanh, tất cả rồng đều đang lăm le dòm hắn như hổ rình mồi, trong tay mỗi người đều vặn linh khí chực chờ phát ra.
“Tiểu bạch long, ngươi thật cho rằng vận mệnh là thứ có thể cải biến sao? Cho rằng có thể thoát ra sao? Cho rằng có thể cứu tất cả mọi người sao?” Y long nhẹ cười nói. Hắn thậm chí lấy ra một tẩu thuốc bạch ngọc, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy, nhẹ để vào trong miệng, khép miệng lại, rồi dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh nhìn y long tóc trắng mỹ mạo đó, xem ra hình như hắn biết thứ rất ghê gớm.
Y long phà ra từng cuộn khói, không gấp gáp nói: “Long vương bệ hạ, con tiểu long này liền giao cho ta thẩm vấn đi!”
Tất cả chúng long đều rùng mình, phải biết thủ đoạn của y long là khiến người cả thế giới sợ hãi.
________
Lãnh Thanh Thanh nằm sấp trên bàn, Lãnh Tịnh còn chưa trở về, mì để lại cho hắn đã lạnh cả, haizz.
Tạ Đình đã tỉnh dậy ngồi trên giường ăn xong canh mì, lặng lè cầm ly trà không nói. Bạch Điêu thì ôm chén lớn ăn sùm sụp.
Trời lại mưa, Lãnh Tịnh rốt cuộc đang làm gì? Lãnh Thanh Thanh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Từ khi có nhi tử, y đã rất lâu rất lâu không trải qua cuộc sống của riêng mình.
Tất cả đều lấy nhi tử làm chủ.
Thật là như vậy.
Nhưng mà.
Hiện tại đã khác. Lãnh Thanh Thanh mở đôi mắt nghiêm túc, y phải sống cuộc sống của riêng mình! Y phải thoát khỏi bóng râm của nhi tử!
Thế là trích tiên công tử Lãnh Thanh Thanh ngồi dậy, quay đầu, mang chiêu bài cười mỉm ưu nhã nói với Tạ Đình: “Thần y, thỉnh để tại hạ vì người chẩn mạch!” Không sai, y cũng phải bước chân vào giang hồ, cùng nhi tử phân đình kháng lễ!
“Ta ngủ lâu như vậy công tử cũng không nghĩ tới chuyện chẩn mạch, sao đột nhiên lại…” Thần y Tạ Đình có chút kinh ngạc, “Huống hồ thân thể của tại hạ tự tại hạ rõ ràng nhất.”
“… Ách…” Lãnh Thanh Thanh không nghĩ ra được nên ứng phó tình huống này thế nào, “Để tại hạ chẩn đi mà! Nhất định có thể chẩn ra tình trạng mới.”
Thần y = =, cái gì là chẩn ra tình trạng mới.
“Để cho y chẩn đi!” Bạch Điêu vỗ vỗ da lông nói.
Ly trà trong tay thần y rớt xuống, điêu… điêu biết nói?
Cơ hội tốt! Trích tiên công tử Lãnh Thanh Thanh mở phiến quạt tùy thân, cười nói: “Tạ công tử, ngài xem, không phải xuất hiện triệu chứng mới sao? Xem bộ dáng của ngài có phải là xuất hiện ảo giác hay không, cảm thấy bạch điêu đang nói chuyện?”
______
“Uống trà.” Y long đặt ly trà thơm trước mặt Lãnh Tịnh.
Nơi ở của y long là một nơi đơn giản chỉnh tề, tất cả bài trí đều thuần màu trắng, ngay cả nước trà trước mặt Lãnh Tịnh cũng là màu trắng.
“Là sữa sao?” Lãnh Tịnh ngồi trước bàn bạch ngọc hỏi.
“Là Long Tiên Hương, thêm chút hương liệu thì có thể biến thành trắng.” Y long có chút khinh bỉ nhìn hắn, “Còn tự xưng là Long Quân cứu thế, ngay cả cái này cũng không biết?”
Lãnh Tịnh không chạm vào ly trà, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi biết lai lịch của ta?”
“Ha.” Y long dựa vào ghế nằm phủ đệm ngân ti, vẫn như cũ cầm tẩu thuốc của hắn, cười nói: “Không chỉ lai lịch, mà chuyện gì cũng rõ hết.”
“Ngươi tìm tới ta, là vì cái gì?” Lãnh Tịnh hỏi.
“Ha ha,” Y long nhẹ cười, giữa chân mày hắn ẩn ẩn mang theo khổ sở, hắn nhẹ mở đôi môi, dùng giọng nói mềm mại nói: “Long Quân, nếm thử tư vị khắc cốt ghi tâm chưa? Khi tình nồng hóa thành thống khổ sâu sắc nhất, khi ái ý biến thành ưu sầu không thể hóa giải, biết chứ, mỗi, mỗi khắc đều trở nên khó chịu như vực sâu địa ngục! Khó chịu này vĩnh viễn không kết thúc, như liệt hỏa, thiêu đốt linh hồn trăm thương ngàn thủng, đem trái tim từng nhu mềm đi xé nát, bóp vụn, dẫm đạp.__ Cuối cùng, khiến trái tim nhu tình bị băng sơn vạn năm không tan bọc lấy kín kẽ, tình chủng đa tình biến thành ác ma vô tình vô lệ. Tim, vì không chịu nỗi quá nhiều thống khổ mà trở nên sắt đá vô cùng, bề ngoài thì trở nên ngông nghênh bất cần, nhưng thật ra là đang trốn tránh đáng thương. Thống khổ không bao giờ biểu hiện trên mặt nữa, mà ẩn giấu sâu trong tim, khi tối tăm không người mới phát tác đau đớn, như vạn xà cắn nuốt, nỗi đau đó, không thể dùng lời để biểu đạt, cũng không thể tố khổ với ai! Nước mắt từng vì đa tình mà chảy xuống hiện tại đã khô cạn, vì chảy quá nhiều, bi thương vượt qua khả năng gánh chịu, mà bề ngoài lại càng lúc càng giả dối! Từ lúc nào, người đa tình đã biến thành người vô tình, học được cách dùng nụ cười giả dối che giấu khổ sở sâu sắc, hững hờ với sự cười nhạo của kẻ khác, mà trong tim lại vĩnh viễn che giấu mối tình khắc cốt ghi tâm năm đó! Cái thứ nhàn định này kỳ thật là sự ngụy trang của thống khổ, ai biết được trái tim này sớm đã đau tới tê liệt, mà tình… … … cành cạch cành cạch cành cạch cành cạch… … cành cạch cành cạch… … cành cạch cành cạch…” [Phía dưới đã tỉnh lược mười ngàn chữ, vì vào trong lỗ tai nghe chả hiểu gì của Lãnh Tịnh, lời nói của gia hỏa này đều biến thành từ tượng thanh “cành cạch cành cạch”.]
Đã qua hai canh giờ, Lãnh Tịnh vẫn chưa nghe ra được y long này rốt cuộc muốn nói cái gì với mình. Mà đây chính là “giày vò đại pháp” nổi tiếng long giới của y long__ “Giáo dục và cảm ngộ của y long về tình cảm”, y long vẫn còn đang tự đóng cửa lòng mình mỗi lần đều muốn đem thể ngộ sắp tê tâm liệt phế của mình đối với tình cảm để cảm hóa người khác, còn muốn giả vờ bày ra bộ dáng như không có chuyện gì và ưu nhã mị hoặc để chứng minh mình rất nhàn định. Đó chính là nguyên nhân mọi người thấy hắn đều né đi, trừ bản thân hắn ra người khác đều biết sự bình luận dành cho hắn là: Lải nhải long.
Rốt cuộc muốn làm gì đây? Có ai lo cơm không? Mắt thấy trời đã tối, đèn đuốc long cung vừa thắp, Lãnh Tịnh dựa lên bàn một tan đỡ trán, một tay còn lại thì buồn bực gõ gõ lên bàn, khổ não nhìn y long vẫn cành cạch không nghỉ.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
992 chương
181 chương
15 chương
76 chương
258 chương