Sửu Nương Nương

Chương 10 : Thực tiễn

Đằng Vân ngủ thực an ổn, có lẽ tâm trạng căng thẳng nhiều ngày qua được thả lỏng, nên hiện tại ngủ rất say, trong khoảng thời gian đó Tiết Quân Lương đến noãn các phê tấu chương, gửi lại Triệu Lục một mẩu giấy, bảo Khương Dụ mang ra ngoài. Chờ y trở về, phát hiện Đằng Vân vẫn còn ngủ. Tiết Quân Lương lại phân phó ngự y phối thêm thuốc mỡ giảm đau, đưa đến Vân Phượng cung. Y cũng không đánh thức Đằng Vân, sai cung nhân lấy chăn gấm đến, đắp lên cho hắn, nếu cứ ngủ như vậy cả đêm, tuy rằng nhuyễn tháp thực thoải mái, nhưng chỉ mỗi áo choàng sẽ bị cảm lạnh. Đằng Vân sau khi tỉnh liền hoảng sợ, phát hiện mình lại có thể ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say. Khương Dụ đứng một bên hầu hạ, thấy hắn tỉnh nói: “Nương nương tỉnh? Đại vương vào triều sớm, kêu nương nương không nên gấp gáp hồi cung, chờ Đại vương lâm triều trở về, cùng nhau dùng bữa.” Đằng Vân ngồi xuống, cung nữ nội thị nối đuôi nhau mà vào, thay hắn rửa mặt chải đầu đổi y phục, vì thời gian ngủ rất dài, đầu óc có chút mơ hồ, liền mặc bọn họ sửa soạn trên người mình. Cung nữ đều là người bên cạnh Tiết Quân Lương, hiển nhiên hiểu được sở thích của y, liền vì nương nương vấn một kiểu tóc đoan trang dịu dàng, đeo lên trang sức đơn giản nhưng không kém phần quý giá. Tiết Quân Lương cũng không đi lâu lắm, thực nhanh đã trở về, lâm triều chỉ đơn giản thảo luận chút vấn đề nữ nhi của Đằng vương, thêm việc đề phòng Phụng Minh. Phụng vương tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn không phải người thường có thể nghĩ, mà ngay cả thần tử của Tiết Quân Lương cũng lo lắng, cho nên không thể không phòng, bọn họ không biết kỳ thật Tiết Quân Lương đã sớm chuẩn bị, y để trung thần mình tỉ mỉ bồi dưỡng trà trộn vào Phụng quốc, hơn nữa người này được Phụng vương vô cùng yêu thích, thậm chí còn khiến Phụng vương phải khúm núm. Tiết Quân Lương rất đắc ý với mưu kế này, kết quả cuối cùng, Đằng vương Phụng vương, một người nhát gan sợ phiền phức, một người khó thành nhân tài, hiện tại Đằng quốc đã hữu danh vô thực, chỉ là cái thùng rỗng, mà Phụng quốc một ngày còn Trục Lộc hầu, liền không có khả năng đối đầu với y. Tiết Quân Lương trở về, Khương Dụ liền truyền thiện, Đằng Vân yên lặng cùng y dùng bữa, một câu cũng không nói, điều này khiến Tiết vương thực không hiểu, đều nói nữ tử khó dưỡng, quả nhiên là như vậy, nhất là tâm của sửu nương nương này, dù Tiết Quân Lương trên sa trường trăm trận trăm thắng cũng nhìn không thấu. Dùng cơm xong, Tiết Quân Lương gọi người chuẩn bị ngọc liễn ( ngọc liễn là xe vua ngồi), phủ thêm áo choàng cho Đằng Vân, hôm nay là ngày Vạn Niên hầu Tiết Hậu Dương đi đón dâu, lẽ ra không có gì đặc biệt, Vạn Niên hầu chỉ cần dẫn người chờ tân phi của Đại vương là được, nhưng lần này, Tiết Quân Lương muốn tạo uy với Đằng Thường, nên dự định tiễn Vạn Niên hầu. Tiết Quân Lương dìu Đằng Vân lên thành lâu, Vạn Niên hầu Tiết Hậu Dương cúi đầu theo sau hai người. Năm nghìn tướng sĩ đứng dưới thành lâu, đều là tâm phúc trọng binh của Tiết Hậu Dương, toàn quân mặc áo giáp bạc, từ trên thành lâu nhìn xuống, giống như tuyết trắng trải khắp bình địa. Đánh giặc cũng chỉ dùng đến hai ba ngàn nhân mã đi tiên phong, lần này Vạn Niên hầu đón dâu lại điều hẳn năm nghìn tinh binh, các tướng sĩ nhất tề quỳ xuống, hướng về phía thành lâu dập đầu hô vạn tuế. Tuy Đằng Vân mặt không đổi sắc, trong lòng đã có chút thất kinh, tướng sĩ như vậy, thực lực như vậy, chỉ cần là võ tướng đều cảm thấy yêu thích ngưỡng mộ, nhưng đây không phải quân đội của mình, là địch nhân, tử địch trời sinh. Tiết Quân Lương hơi nâng tay áo, ý bảo mọi người đứng dậy, binh sĩ đồng loạt di chuyển, không người nào lệch nhịp. “Ái phi cảm thấy tướng sĩ thế nào?” Đằng Vân đột nhiên bị điểm tên, biết Tiết vương hướng mình thị uy, vì y cho rằng mình là công chúa của Phụng quốc, đây là một loại khuyên bảo, sửu nương nương nên an phận đứng đầu hậu cung. Đằng Vân cúi đầu ôn hoà nói: “Thiếp thân phận nữ tắc, cũng không hiểu rõ cái này.” Lời hắn nói lại khiến Tiết Quân Lương thực vừa lòng, kỳ thật có quân vương nào không thích hoàng hậu của mình dịu dàng hợp lòng người, biết khen ngợi mình anh minh võ đoán, không nói ra một câu trái ý. Tiết Quân Lương vươn tay, Khương Dụ lập tức nâng một cái khay trải vải đỏ đến, hai tay dâng lên, trên khay đặt hai chén rượu. Tiết Quân Lương cầm một ly, Khương Dụ lập tức chuyển khay, đưa cho Vạn Niên hầu đứng phía sau, Vạn Niên hầu hai tay tiếp nhận rượu. Tiết Quân Lương cầm ly rượu, không nói lời nào, hai tay nâng lên, hướng về Tiết Hậu Dương chắp tay vái, lập tức hướng về tướng sĩ dưới thành, giơ chén rượu, chắp tay vái. Nhất thời các tướng sĩ lại cúi người quỳ lạy, Tiết Quân Lương uống một hơi cạn sạch, ném vỡ ly rượu bên chân, Tiết Hậu Dương cùng chúng tướng sĩ quỳ lạy trên mặt đất cũng đem rượu uống cạn, “Choảng” một tiếng vang thật lớn, toàn bộ ly rượu đều vỡ. Ngay sau đó Tiết Hậu Dương cáo từ, ôm mũ giáp hạ thành lâu, phiên thân lên ngựa dẫn quân xuất phát. Đằng Vân quả thật mở mang kiến thức, đây là khí thế của binh hùng tướng mạnh, cũng là khí thế của Tiết vương, thử hỏi có quân vương nào một câu không nói, lại có thể khiến sĩ khí đại chấn như vậy? Mọi quân vương đều muốn chăm lo việc nước, nhưng bọn họ xem nhẹ một điều, đó là phải cấp thần tử tướng sĩ của mình một chút tôn nghiêm cùng tín nhiệm, mặc kệ là thật hay giả, làm thần tử đều sẽ báo đáp, tựa như Tiết Quân Lương xoay người chắp tay vái. Tiết Hậu Dương mang binh một đường đi trước, kỳ thật bọn họ cũng đi không xa, mấy ngày sau liền tới, dàn xếp hảo binh lính, chỉ chờ đội ngũ của Đằng Thường. Qua ba ngày, đội hộ tống của Đằng Thường cũng tới quan khẩu, Tiết Hậu Dương sớm có chuẩn bị, năm nghìn tướng sĩ xếp hàng mà ứng, áo giáp bạc trường thương lửa đỏ, năm nghìn quân oai vệ. Tiết Hậu Dương cưỡi ngựa, phía sau là cửa thành rộng mở. Đằng Thường ngồi trên lưng ngựa, đại kiệu của công chúa bị vây quanh theo ở phía sau, y xa xa nhìn thấy một người đứng ở quân khẩu, sớm nghe nói người đón dâu là Vạn Niên hầu Tiết Hậu Dương, sớm nghe nói về nhân vật nhất lưu này, nhưng Đằng Thường không có duyên gặp mặt, hiện tại nhìn thấy, đúng là có chút rung động. Đằng Thường một thân quan bào màu lam, xoay người xuống ngựa, chắp tay cười nói: “Công chúa được Vạn Niên hầu đại giá, thật sự  vô cùng vinh hạnh.” Khi y nói chuyện đều mang theo khí chất phong đạm vân khinh, như không úy kỵ. Tiết Hậu Dương cười một tiếng, cũng xoay người xuống ngựa, nói: “Thường tướng, ngươi nói sai rồi, hôm nay Hậu Dương tới đón, là phụng Tiết vương chi mệnh, đặc biệt tới đón Tướng gia ngài.” Đằng Thường khẽ hạ tầm mắt, cũng không nói tiếp, nhưng trong lòng y hiểu được nặng nhẹ, lời này của Tiết Hậu Dương, là nói cho Đằng quốc đại công chúa nghe, chắc chắn trong đội hộ tống của Đằng quốc có thân tín của Đằng vương, không nghênh đón công chúa, ngược lại nghênh đón y, không phải đã nói lên quan hệ giữa Đằng Thường và Tiết quốc không phải là ít sao? Đằng Thường cười nhẹ một tiếng, quân muốn thần chết, sao thần có thể không chết, chỉ là lần này còn khiến một đội nhân mã chôn cùng mình… “Nương nương… Ngài đừng đi nữa, nô tỳ nhìn mà sắp hôn mê.” Tụ Dao nhìn nương nương nhà mình đi tới đi lui, còn tưởng rằng bởi vì hôm nay Đại vương không truyền nương nương tới tẩm cung. Nàng nào biết, công chúa Đằng quốc sắp đến, một khi Đằng Thường vào kinh, chắc chắn không thể sống sót, tính mạng của Đằng Thường nguy hiểm, sao Đằng Vân có thể bình tĩnh. Hắn nghĩ tới vài lí do thoái thác, làm sao mới có thể thuyết phục Tiết vương không giết Đằng Thường, nhưng hắn ngay cả mình cũng thuyết phục không được, một cái gai như vậy đưa đến trước mắt, bất kì ai cũng muốn nhổ. Trừ phi Đằng Thường làm hàng thần. Nhưng Đằng Vân biết, y và mình giống nhau, cả đời vì quốc gia của mình máu chảy đầu rơi, làm sao có thể buông tôn nghiêm làm một hàng thần. ****** Thụy Tuyết rời tẩm cung của Phụng Minh, vội vã đi ra ngoài, vừa lúc gặp được Triệu Lục hạ triều. Thụy Tuyết thỉnh an Triệu Lục xong, liền nói: “Chủ tử, Đại vương nói nhớ ngài, khi nào thì ngài qua thăm?” Triệu Lục nhíu mày, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng nhanh chóng thu liễm thần sắc, lúc này Thụy Tuyết thừa dịp không ai chú ý liền đặt một mẩu giấy vào tay Triệu Lục. Triệu Lục nói: “Ngươi hảo hảo hầu hạ Đại vương, có chuyện gì liền bẩm báo với ta… Nói cho Đại vương, tuy Triệu mỗ cũng muốn đi bái kiến Đại vương, nhưng bất đắc dĩ không rảnh.” Thụy Tuyết gật gật đầu, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi. Triệu Lục nói tiếp: “Có cái gì không thể nói?” Thụy Tuyết nói: “Chủ tử… Thuộc hạ biết có một số chuyện thuộc hạ không nên xen vào, nhưng Đại vương… Từ lần trước chủ tử đi rồi lại nửa tháng không qua, vẫn luôn không thể xuống giường, tính tính Đại vương như vậy, không cho gọi ngự y đến…” Triệu Lục cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng nói đây không phải chuyện ngươi nên xen vào, nếu không còn chuyện khác liền lui ra.” “Vâng…” Thụy Tuyết mấp máy môi, “Thuộc hạ đã biết.” Nhìn Trục Lộc hầu đi xa,  Thụy Tuyết nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người tới thái y viện, cầm chút thuốc mỡ tiêu thũng cầm máu, mới hồi tẩm cung của Phụng vương. Triệu Lục ra cung, trở về phủ đệ của mình, mở mẩu giấy, là hồi âm của Tiết Quân Lương, muốn y châm ngòi Phụng Minh cùng Tả tướng, tuy rằng tuổi tác Tả tướng đã cao, nhưng vẫn có thể xem là một nhân tài trung tâm, Tiết Quân Lương có ý mua chuộc nhân tài, vừa lúc hai người nội ứng ngoại hợp, Triệu Lục bức Tả tướng từ quan phản hương, Tiết vương sẽ ra mặt. Triệu Lục đem tờ giấy đặt dưới ánh nến, đốt sạch, mở cửa sổ thông gió, đem hương vị tro bụi xua tan. Y khoanh tay đứng bên cửa sổ, nhìn hồ nước bên ngoài, bỗng nhiên thở dài, khuôn mặt luôn luôn lãnh khốc bạc tình tựa hồ có chút buông lỏng. Triệu Lục vốn là người Tiết quốc, năm đó hoàng đế Phụng quốc mới băng hà, quốc nội đại loạn, hoàng tử thái tử đoạt vị giết chóc vô số, Thái tử Phụng Minh trốn ra bên ngoài, bởi vì ẩn thân trong nhà một hộ săn bắn, không cẩn thận liên lụy tới gia đình họ. Phụng Minh đến hiện tại cũng không biết Triệu Lục là người của gia đình kia, sau đó Triệu Lục được Tiết Quân Lương bồi dưỡng, xếp vào quân doanh Phụng quốc làm mật thám, rồi tiếp diễn tới giờ. Triệu Lục cơ khổ ba mươi năm, tuy Phụng Minh đối với mình ngoan ngoãn phục tùng chưa bao giờ dám làm trái, nhưng y thủy chung không thể quên oán hận trong lòng. Y muốn hung hăng đạp hư tâm ý của Phụng Minh, mỗi lần nhìn thấy biểu tình thống khổ lại ẩn nhẫn của Phụng Minh, y cảm thấy bản thân đã trả được thù, qua nhiều năm như vậy không có uổng phí. Chính là, trong lòng y cũng không thoải mái, ai cũng không biết.