Sương Khói Giai Nhân

Chương 6 : Họa mi

Gió xuân phơi phới, mưa bụi Giang Nam như tơ liễu bay lượn, hôm nay ánh dương nhè nhẹ, bên cạnh sào trúc sân vuông, một nữ tử mảnh mai khoan thai lựa chọn hoa tươi rực rỡ mới mở đầu xuân. Trong hộp gỗ vuông khắc hoa lan cúc đặt những đóa hoa đã được thanh tẩy sạch sẽ, một chén ngọc khác lại đựng mật ong sóng sánh ánh vàng. Ngón tay thon nhỏ như lá hành nhặt từng bông thủy tiên, hoa quỳnh, hoa hồng, hoa đào, mẫu đơn trắng để vào chiếc cối đá, từ từ giã đóa hoa thành nước cốt, rồi dùng lụa mỏng tách chất lỏng. “Nàng đang làm gì vậy?” Doãn Lễ vừa ngủ dậy đã thấy Lê Huân ở đây, tiến tới gần hỏi. “Ta từng thấy Phù Cừ tỷ tỷ làm, bây giờ cũng muốn thử.” Dứt lời Lê Huân cầm một cánh hoa đào dính mật ong đặt lên miệng Doãn Lễ, khẽ cười nói: “Hoa là nguyên liệu làm son phấn tốt nhất trên thế gian.” “Chỉ có mình đứa nhóc lém lỉnh như nàng mới làm cái chuyện đốt đàn nấu hạc[1] thôi.” Miệng Doãn Lễ gờn gợn đắng, là dư vị của mật ngọt. Lê Huân lè lưỡi trêu chọc hắn, sau đó nàng quay lại việc của mình, dùng kéo xoắn tơ tằm thành hình miệng bình, tẩm ướt trong nước hoa, múc một thìa bột ngọc trai thượng hạng từ chiếc đĩa sứ Thanh Hoa, thả hết vào chén mật ong, dùng thìa vàng chầm chậm quấy, chờ chất lỏng ngưng kết thành kem. Lê Huân ngắm nghía sắc đỏ trong suốt lạ kỳ trong chén ngọc lan lưu ly, dùng ngón út nhẹ nhàng chấm, thoa lên môi mình. Doãn Lễ thấy màu môi Lê Huân óng ánh trong như nước, đường nét viền môi vô cùng đáng yêu, bèn tới bên cạnh nàng nói: “Lê Huân, có con thỏ kìa.” “Ở đâu?” Lê Huân nghe thấy thứ mới lạ, nhìn theo ánh mắt Doãn Lễ, nhưng giữa chỗ cỏ xanh trúc biếc không thấy tăm hơi con thỏ nhanh nhẹn trắng trẻo đâu, quay đầu chợt thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hơi thở kề cận phả ra cũng đủ để thiêu đốt lòng người. Vừa định lùi lại, thắt lưng đã bị người kia níu giữ, môi của Lê Huân bị ngậm lấy, đồng tử đen láy mở to, dù nàng không hiểu chuyện nhưng nay cũng tim đập thình thịch, hai má trắng mịn ửng lên sắc đỏ. Doãn Lễ mút lấy cánh môi của Lê Huân, hai môi vừa hé mở, hắn đã thừa cơ tiến vào, khẽ cắn cái lưỡi hồng phấn, gần gũi dịu dàng thưởng thức son thơm ngọt ngào ngon miệng. “Chàng… chàng…” Khi Doãn Lễ buông Lê Huân ra, nàng lắp bắp. Doãn Lễ lại cắn cặp môi mềm mại của Lê Huân thêm một lần nữa, đường hoàng hỏi: “Ta làm sao?” “Ta cứ tưởng chàng là chính nhân quân tử, nào ngờ chàng lại…” Lê Huân thật không biết dùng từ gì để hình dung hành vi đường đột của Doãn Lễ. “Nếu nàng không thích, lần sau ta đổi kiểu khác là được.” Doãn Lễ trêu Lê Huân, cảm thấy không biết chán. Đúng lúc này, A Tấn chạy tới nói: “Gia, Lý viên ngoại chuyển lời bảo gần đây nhàn rỗi, mời ngài đến hí lâu xem kịch.” “Vừa hay, ta cũng đang cảm thấy vô vị.” Doãn Lễ nắm tay Lê Huân: “Chúng ta đi xem kịch giải sầu, được không?” “Hứ!” Lê Huân không để ý tới hắn, đầu nghếch lên, nhìn về hướng khác. Doãn Lễ chỉ cười không nói, kéo Lê Huân đứng dậy, đi được vài bước lại quay đầu dặn A Tấn: “Dọn dẹp mấy thứ này cho tốt, cẩn thận mật phấn trong chén lưu ly kia, hương vị rất tuyệt.” Nghe lời này, nhiệt độ trên mặt nàng vừa hạ xuống, đã lại ửng lên như ráng mây hồng. Tình cảm của hai người đã thổ lộ từ mùa đông năm ngoái, ngày càng sáng tỏ, như hoa xuân gạt sương mù để gặp trăng sáng. Trong hí lâu tiếng người huyên náo, Doãn Lễ Lê Huân ngồi ở nhã gian tầng trên, hôm nay diễn vở thứ mười ba của “Tỳ bà ký” – nỗi lòng Giản Tuần. Đào kép trên đài diễn lại vui buồn hợp tan của câu chuyện xưa, thật sự tình tiết không thể quen thuộc hơn, thư sinh hám lợi đen lòng, vứt bỏ vợ con, ở rể phủ tướng quân. “Trà thơm hương tỏa không người uống, trống gõ lầu son vệt nước dài.[2] Ngồi ngắm hoàng hôn ai bầu bạn? Đêm khuya vắng lặng ngày tháng trôi.” Đào kép mày ngài nhợt nhạt, vải thô sờn mép dựa trên ghế gỗ, cặp mắt ủy mị đang khóc lộ vẻ thê lương. Lê Huân ngồi trên lầu xa, thở dài: “Có vợ có con, cớ gì từ bỏ?” “Bởi vì quyền lợi mà không từ thủ đoạn, không biết từ khi nào đã tổn thương người trân quý nhất của mình.” Doãn Lễ bưng lên ly trà vẽ lá phong, thổi bớt khói mờ, yên lặng chờ trà nguội. Nắng tắt hồi phủ, cặp mắt Lê Huân vẫn không tươi tỉnh lên được, buổi tối chỉ ăn nửa bát rồi về phòng nghỉ ngơi. Doãn Lễ còn tưởng rằng Lê Huân vẫn giận chuyện hồi sáng, cân nhắc không biết nên giải thích thế nào. Nửa đêm, Lê Huân bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ánh mắt rã rời, cảnh trong mộng vẫn còn quanh quẩn, mồ hôi rịn đầy trán. Nàng không kinh động đến thị nữ gác đêm, chỉ mặc áo ngủ, xỏ giầy thêu, đi thẳng một mạch qua núi giả cầu đá, chạy đến phòng Doãn Lễ, thấy nam nhân đang say giấc trên giường cũng mặc kệ, lay tỉnh. Doãn Lễ mơ màng chưa tỉnh, trông thấy Lê Huân hai mắt đẫm lệ ngồi bên giường, chưa kịp mở miệng hỏi, Lê Huân đã lên tiếng: “Vân Ly, liệu chàng có bỏ ta không?” “Sao có thể?” Doãn Lễ chưa rõ căn nguyên, chẳng hiểu đầu đuôi. “Liệu chàng có vì truy danh đoạt lợi mà cưới tiểu thư nhà quan không?” Lê Huân rầu rĩ hỏi. Cuối cùng Doãn Lễ cũng hiểu, hóa ra nữ tử trước mắt chính là người ngày có tâm sự tối nằm mơ, hắn lau vệt nước mắt trên bờ mi nàng, đáp: “Ta đã xem hết phồn hoa chốn kinh đô, biết rõ công danh lợi lộc chỉ là mây khói thoảng qua, ta cũng không phải đế vương, không cần ngày đêm lo lắng giang sơn xã tắc, gánh trách nhiệm duy trì huyết mạch dòng dõi, ta chỉ là một người bình thường, nàng biết không?” Cặp mắt đen của Lê Huân sáng lên, lại hỏi: “Mỹ nữ trên đời nhiều như mây, đợi đến ngày ta già cỗi xấu xí chắc chắn chàng sẽ không quan tâm đến ta nữa.” “Ngốc, lúc nàng già rồi, tất nhiên ta cũng sẽ già, không chừng còn già nhanh hơn nàng, lúc đó chỉ sợ nàng không quan tâm đến ta ấy.” Doãn Lễ hôn nhẹ lên mắt Lê Huân, nói tiếp: “Ta thích nàng, thích con người của nàng, không liên quan đến dung mạo đẹp hay xấu.” Đáy mắt Lê Huân sánh như mực, chợt hiện lên một tia ảm đạm, ngay sau đó nàng hắt xì vài cái. Doãn Lễ thở dài, ôm nàng đưa vào trong chăn, ghém chăn xong xuôi liền đưa tay vỗ về lưng Lê Huân, dỗ nàng đi vào giấc ngủ. Ý nghĩ của Lê Huân phiêu dạt, lông mày cau chặt dần dần giãn ra, bàn tay cầm tay áo Doãn Lễ cũng dần buông lỏng. Sáng sớm hôm sau, ánh dương ấm áp rọi xuống màn lụa, soi rõ những hạt bụi li ti lơ lửng giữa không trung. Doãn Lễ tỉnh lại đúng giờ, mở hai mắt, ngửi thấy hương thơm phảng phất ngọt ngào, nghiêng đầu sang nhìn một nữ tử đang dựa vào vai mình ngủ say sưa, đúng là nữ tử hắn yêu thương. Mái tóc dài mượt rũ sang một bên gối, gương mặt nhìn nghiêng hồng hào nõn nà, bình lặng yên ả, mi dài đen óng, đường cong uốn lên lộ ra ý vị linh động. Đưa mắt nhìn xuống, thấy áo ngủ màu trắng của Lê Huân nửa che nửa buông, lộ ra chiếc yếm lụa màu hồng cánh sen, vai mềm tay trắng nhìn rõ mồn một, Doãn Lễ kéo lại áo cho Lê huân, ôm nàng hôn lên khóe miệng, yêu chiều cười nói: “Ngay cả ngủ một giấc cũng không có nề nếp.” “Gia, ngài muốn dậy luôn hay nằm thêm một chút?” A Tấn nghe thấy động tĩnh bên trong, đi tới sau bình phong cạnh giường ướm hỏi. “Ta dậy luôn.” Doãn Lễ thấp giọng, nói thêm: “Đem quần áo vật dụng của Lê Huân đến đây nữa.” “Vâng.” A Tấn đáp xong quay người đi, mới nghe xong thì không thấy gì, nhưng nghĩ lại thì kinh ngạc muôn phần, hóa ra vừa rồi không phải hắn hoa mắt, mái tóc đen buông xuống dưới màn lụa màu thiên thanh chính là tóc của Lê Huân cô nương. Vài thị tì xếp hàng đứng trong phòng ngủ của Doãn Lễ, một thị nữ bưng chậu đồng, một người khác cầm khăn, đứng bên cạnh giường. Lê Huân lơ mơ ngồi dậy, đưa hai tay vốc nước ấm lên rửa mặt xong mới tỉnh hẳn, cầm cốc nước có hòa muối và thuốc thơm súc miệng, sau đó mới xuống giường. Nàng được hai nha đầu cầm xiêm y trang sức dẫn ra sau bình phong gỗ tử đàn giăng gấm Tô Châu vẽ núi non, thay bộ y phục lụa tối màu, trên áo thêu trúc biếc nền nã, cổ đeo một viên ngọc phỉ thúy hình hoa lê, dây đeo màu trăng bàng bạc, lê hoa tinh thuần này do chính tay Doãn Lễ khắc, nói rằng thế này mới là hoa nở không tàn. Khi Lê Huân đi ra, Doãn Lễ cũng đã thay đồ xong, hắn dẫn Lê huân tới ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn thấp đang để sách cổ, thị nữ mang hộp trang điểm và trang sức ngọc ngà đặt hết lên bàn. Đầu tiên, Doãn Lễ cầm lược sừng mẫu đơn chải tóc cho Lê Huân, cẩn thận vấn một búi tóc đơn giản, từ giữa đống trang sức châu ngọc tìm ra một chiếc trâm cài ngọc xanh gắn hoa bạc, cố định hai bên tóc mai, sau đó dùng dây trân châu tết với tóc tạo thành bím tóc buông sau đầu. Lê Huân xoay chếch kính, ngắm nhìn nam tử đứng phía sau đang tết tóc cho nàng, nở nụ cười mỹ lệ. Tất cả nô tỳ trong phòng đều cúi đầu, thầm nghĩ Lê Huân thật có phúc, có thể khiến Doãn Lễ đích thân chải đầu giúp, cảm thấy vô cùng hâm mộ. Doãn Lễ quay người cầm một cây bút vẽ đang đặt trên bàn, nâng mặt của Lê Huân lên, từng nét một vẽ hàng lông mày mờ tỏ, sau đó mở lọ sứ, dùng bút mảnh tả đường nét bờ môi. Làm xong những việc này, Doãn Lễ tỉ mỉ quan sát Lê Huân, tiện tay thả bút, tiêu sái tán thưởng: “Đạm nhã thủy nhan sắc, thanh tư thế vô song.”[3] Lê Huân không thấy mình có gì khác trước, kéo tay Doãn Lễ nói muốn ăn mứt đào tươi và cháo đậu đỏ. Tất nhiên Doãn Lễ nghe nàng hết. Nhưng đến giữa trưa, Lê Huân lại nằm ỳ trên nhuyễn tháp dưới tán cây lê, dùng lụa mỏng che mặt, chắn ánh nắng rọi xuống xuyên qua tầng lá, không thèm đắp chăn, càng ngày càng biếng nhác ham ngủ. Doãn Lễ sợ nàng bỏ cơm đau bụng, cũng ngồi xuống ghế đá pha một ấm trà, nói: “Sao nàng lại ngủ nữa?” Một lúc lâu sau Lê Huân mới mở miệng, chầm chậm đáp: “Đêm qua tự dọa chính mình, cả đêm ngủ không ngon, cho nên bây giờ phải tranh thủ ngủ bù.” Nói xong lại lâng lâng muốn ngủ, Doãn Lễ tùy tiện tìm đề tài hỏi chuyện: “Nàng bao nhiêu tuổi rồi?” “Hơn năm trăm một chút, nếu tính theo thời gian của con người, chỉ vừa qua cập kê.” Lê Huân nhấc lụa mỏng ra, quay đầu nhìn Doãn Lễ: “Chàng thì bao nhiêu?” Doãn Lễ nhàn nhạt đáp: “Đã qua nhi lập.”[4] “Vậy chẳng phải ta gọi thúc thúc còn sợ chưa đủ ư.” Lê Huân hé miệng cười, lộ ra hàm răng trắng ngần. Doãn Lễ nghe xong lại không tỏ ra tức giận, sang ngồi bên nhuyễn tháp, hỏi lại: “Thúc thúc?” Hắn vươn tay cù Lê Huân vài cái, nàng cười đến mức nghẹn cả thở, vội sửa lời: “Ca ca tốt… ha ha… ta không dám nữa…” “Giờ mới biết gọi ca ca hả, muộn rồi.” Doãn Lễ nói xong càng cù tợn. Lê Huân cười đến mức sắp chảy nước mắt, nhưng không cản được Doãn Lễ, chỉ đành thở hổn hển, sẵng giọng: “Vân Ly, còn đùa nữa là ta giận thật đấy.” Nàng nói dứt lời, Doãn Lễ mới dừng lại, hai tay vẫn khoát bên hông Lê Huân, hắn cúi đầu, kề lên trán Lê Huân, hai người mắt nhìn mắt, mũi chạm mũi, nét mặt vui vẻ, nhẹ nhàng mà ấm áp chiếm cứ trái tim đối phương. “Từ sau khi gặp nàng, ta cảm thấy những ngày trước đây đều là sống uổng phí.” Doãn Lễ cười thở dài. Lê Huân bật cười một tiếng, đặt nụ hôn hờ lên môi Doãn Lễ, nói: “Ta cũng vậy.” Doãn Lễ ôm Lê Huân đùa giỡn một lúc rồi về lại trên ghế đá: “Đưa tay nàng ra đây.” “Này.” Lê Huân nắm lấy ống tay áo, giơ ra trước mặt Doãn Lễ, Doãn Lễ cầm cổ tay Lê Huân lên ngửi, hương thơm thoang thoảng chỉ ngửi đã muốn say. [1] Đốt đàn nấu hạc: Chỉ hành động phá hỏng những thứ tốt đẹp. [2] Chỉ đồng hồ nước – đồ dùng tính thời gian của người xưa. [3] Màu sắc trang nhã như nước, vẻ đẹp vô song trên trần thế. [4] Nhi lập: 30 tuổi.