Gần một tiếng sau, hai người về đến Băng gia. Cô vừa xuống xe đã thấy Băng Hàn Vũ đứng trước cửa hút thuốc, hình như là đang chờ cô. “Sao anh đứng đây?” “Báo với cậu bạn trai của em một tiếng, chuẩn bị tinh thần trước đi.” Hả? Ngay khi Trần Hoàng Nam đang ngu ngơ thì cánh cửa nhà bật mở, Băng Thiên Lôi với vẻ mặt đầy tức giận bước ra. “Cháu chào…” Chữ “chú” còn chưa thoát ra khỏi miệng đã thấy ba cô dương cây chổi cán dài từ sau lưng ra chĩa về phía cậu: “Thằng nhóc chết tiệt, hôm nay ông đây phải đánh què chân cậu.” Dứt lời ông liền cầm cây chổi lao về phía anh. Trần Hoàng Nam như con nai vàng ngơ ngác, chỉ có thể co giò mà chạy. Vậy là người trước người sau chạy hết một vòng sân lại chạy thêm một vòng phòng khách nhưng thể lực của ba cô làm sao đọ lại được với anh, chẳng mấy đã đứng thở hồng hộc. “Chú ơi chú à, có gì từ từ nói, có thể đừng động tay động chân được không?” “Nói…nói cái con mẹ cậu. Cậu làm con gái tôi khóc nhiều như thế, giờ còn dám quay lại đây dụ dỗ con bé.” Anh tự biết trong chuyện này mình đuối lý, quyết định không chạy nữa, dứt khoát quỳ gối trước mặt Băng Thiên Lôi. “Chú, đây là lỗi của cháu, chú cứ đánh cháu đi nhưng mà xin chú hãy đồng ý gả con gái cho cháu. Cháu lấy danh dự của cả gia tộc ra thề, cháu sẽ dùng phần đời còn lại để bảo vệ và chăm sóc cô ấy thật tốt.” Băng Băng cố nhịn cười từ bên ngoài bước vào: “Ba à, ba đánh thì đánh nhưng mà tránh mặt ra nhé. Con gái của ba nhận lời cầu hôn của người ta rồi, ba đánh xấu mặt anh ấy thì lễ đường của con phải làm sao đây.” Trần Hoàng Nam: “…” Hảo bạn gái, sao em không bảo vệ anh tí nào vậy. Băng lão gia chỉ hừ lạnh một tiếng, đứa con gái này của ông rõ ràng là biết ông không nỡ ra tay mà. Haizz con gái lớn rồi, không giữ được. Mà dù sao người ta cũng là đang bảo vệ con gái mình, cũng không phải là điều xấu. “Được rồi được rồi, đánh cậu chỉ khiến con gái rượu của tôi đau lòng. Đứng lên đi.” Anh ở lại Băng gia ăn bữa cơm, cũng như nói với ba cô về kế hoạch sau này. Không những thế anh còn đề cập đến việc sinh ít nhất ba đứa con để nội ngoại tha hồ trông cháu. Điều này khiến Băng Thiên Lôi cười không ngớt, còn Băng Băng thì xấu hổ chỉ biết cúi đầu ăn cơm. “Đúng vậy, tuổi trẻ nên có kế hoạch rõ ràng, lấy vợ rồi sinh con như vây là đạo hiếu với ông bà tổ tiên. Haizz giá như đứa con trai trưởng của nhà này cũng nghĩ được như vậy thì tốt.” Băng Hàn Vũ đang chuyên tâm ăn cơm: “…” Ngồi không cũng dính đạn. Cơm nước xong, Băng Thiên Lôi để lại một câu làm cho tâm trạng thấp thỏm lo âu của anh tan biến. Ông nói: “Sắp xếp gọi ba mẹ cậu tới nói chuyện với tôi.” Khi ra về, Băng Hàn Vũ đẩy cô vào rửa chén để bản thân nói chuyện riêng với người em rể tương lai kia. “Nếu như không phải sợ tiểu Băng sẽ lo thì tôi nhất định đánh gãy chân cậu.” “Hjhj…em xin lỗi mà anh hai.” “Cút…ai là anh hai của cậu chứ.” “Trước sau gì chả thế.” “Mà này, mấy năm như vậy, cậu không sợ em gái tôi sẽ thích người khác à.” Đối diện với vấn đề này, anh không khỏi nhớ lại quá khứ. “Con xin ba đó, con cứ ở đây thế này ngộ nhỡ có tên ranh nào cướp mất Băng của con thì sao?” Lúc đó, Trần Hoàng Thiên chỉ thờ ơ nói một câu: “Khỏi lo, ba mày đã sắp xếp hết rồi. Chỉ cần thằng nào có ý với con dâu tao thì hôm sau liền phải chuyển trường, chuyển thành phố…” Đệch…gừng càng già càng cay. Trở về hiện tại, anh không thể nói như vậy với người trước mặt được nếu không e rằng anh không thể rời khỏi đây mất. “Sợ chứ nhưng mà tôi tin tưởng vào tình yêu mà cô ấy dành cho tôi.” Đúng vậy, đối với cô anh luôn có niềm tin tuyệt đối. Mà cô thích người khác cũng không sao, chỉ cần chưa kết hôn, chưa sinh con thì anh vẫn còn cơ hội. Buổi gặp mặt giữa hai gia đình rất suôn sẻ, cũng nhanh chóng quyết định hôn lễ tổ chức vào tháng sau. Vốn dĩ Vũ Thanh Hoa muốn tổ chức vào cuối tháng này luôn nhưng Trần Hoàng Nam không đồng ý, cậu muốn tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho Băng Băng nên phải lùi sang tháng sau. Tất tần tật từ việc trang trí lễ đường, thiết kế thiệp, nhẫn cưới, bánh cưới...!đều do anh tự mình chuẩn bị và sắp xếp. Còn váy cưới của cô được anh dùng ngay bản thiết kế hồi trước do cô tự tay vẽ ra để gửi sang cho nhà may nổi tiếng của Ý. Ban đầu cô có chút do dự vì bản thiết kế của cô quá non nớt nhưng anh nói: “Được mặc chính bộ váy cưới do mình thiết kế bước vào lễ đường là một loại hạnh phúc.” Các tòa soạn thì bận không ngớt khi nhận được hai tin tức động trời. [ĐẠI THIẾU GIA CỦA TRẦN GIA CHƯA CHẾT. HƠN NỮA CÒN LÀ CHỦ TỊCH CỦA CÔNG TY LỚN MẠNH TOÀN CẦU N.B]. harry potter fanfic [ĐÁM CƯỚI THẾ KỶ CỦA NGƯỜI THỪA KẾ TRẦN THỊ VÀ HỌA SĨ TRẺ TÀI BA SẮP ĐƯỢC DIỄN RA VÀO THÁNG SAU.] Tin tức chấn động này còn lan rộng trên cả nước. Trước ngày cưới một ngày, Băng Băng cùng Trần Hoàng Nam đến thăm mộ của Băng lão thái – bà nội của cô. Nhìn gương mặt già nua trên bia mộ, lần này cô không khóc mà chỉ mỉm cười nhẹ. “Bà nội, Băng nhi của bà ngày mai lấy chồng rồi. Đây là cháu rể của bà.” Anh cũng rất nhanh liền quỳ xuống trước mộ bà, gập người ba lạy. “Cháu là Trần Hoàng Nam, là chồng của Băng. Cháu hứa với bà sẽ thay bà chăm sóc cho cô ấy thật tốt, không để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào.” “Bà có nghe thấy không? Anh ấy đối xử với cháu rất tốt nên bà hãy yên tâm nhé!”.