Nhã Kỳ nghe số tiền bà ta đưa ra liền bất động mất vài giây.
Mặc dù cô đã là dâu của Dương gia nhưng cũng đâu có nghĩa là cô sẽ có được số tiền lớn như vậy chứ? Bà ta đây chẳng phải là muốn ăn cướp hay sao.
- Nếu như không có đủ thì cô về được rồi.
Bà ta chán nản nhìn cô đứng chôn chân tại chỗ.
Thấy vậy Như Tâm bên cạnh cũng nói chen vào với mẹ.
- Đúng vậy đó.
Đã là thiếu phu nhân nhà họ Dương rồi mà đến năm trăm triệu cũng không có nổi.
Đúng là đồ bỏ đi.
Cô như chết lặng trước lời nói của hai người.
Đồ bỏ đi sao? Đúng vậy, cô là đồ bỏ đi không ai cần.
Thiên Vũ bên cạnh thấy cô không được thoải mái liền đưa tay nắm lấy tay cô.
Nhã Kỳ giật mình quay sang bên cạnh nhìn anh đang mỉm cười.
- Vợ à, em cứ đồng ý rồi vào thắp hương cho cha đi.
Nói với họ Dương gia sẽ mang tiền tới sau.
Anh ghé sát vào tai cô rồi nói nhỏ.
Anh biết bây giờ tâm trạng của cô đang như nào.
Giúp được gì thì anh sẽ giúp.
Bây giờ trong mắt cô anh chỉ là một Dương Thiên Vũ ngốc nghếch thì làm sao anh có thể đứng ra để bảo vệ cô đây.
Nhã Kỳ mỉm cười nắm chặt tay anh rồi ngẩng đầu lên nhìn hai mẹ con Như Tâm đang đứng trước mặt.
- Con đồng ý với mẹ.
Hiện giờ con không mang theo tiền mặt nhiều như vậy nên lát nữa về Dương gia sẽ kêu người đem qua cho mẹ.
Nghe thấy câu nói của cô bà ra như mở cờ trong bụng.
Đột nhiên lại có một số tiền lớn như vậy mà không hề tốn chút công sức nào nên bà ta vô cùng thoả mãn.
- Được rồi được rồi sao con không nói sớm chứ? Nào, mau vào đây ngồi đi hai đứa.
Bà ta nhanh chóng đổi thái độ mà niềm nở chào đón cô còn trực tiếp dắt cô vào bên trong.
Thấy vậy Như Tâm vô cùng tức giận chạy tới kéo áo bà ta.1
- Mẹ à sao mẹ lại để cái con dơ bẩn đó ngồi vào trong nhà chứ?
- Như Tâm con phải nhịn một chút.
Đợi mẹ moi được tiền của con ngu kia thì chúng ra sẽ xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Dù trong lòng thì không muốn một chút nào nhưng Như Tâm vẫn phải đi vào pha trà cho cô.
Còn mẹ cô thì hai tay hai túi đồ lớn mang vào.
- Bác để cháu mang giúp cho.
Thiên Vũ thấy bà ta đụng vào đồ của Nhã Kỳ liền không vui.
Nhưng ngoài mặt thì anh vẫn tỏ vẻ lo lắng muốn giúp bà ta mang đồ vào bên trong.
Ánh Nguyệt ( mẹ cô) thấy anh có ý muốn giúp đỡ thì không khỏi vui trong lòng.
Mặc dù anh bị ngốc nhưng giàu có thì bà ta vẫn muốn.
- Con rể à con để mẹ mang giúp cho.
Con vào trong kia ngồi uống nước với Nhã Kỳ đi nhé.
- Để cháu làm phụ bác, chỗ này nhiều đồ như vậy...!
Ánh Nguyệt nhanh tay nhanh chân cầm hết đồ lên rồi mang vào nhà.
Như Tâm từ dưới mang lên một ấm trà nóng rồi rót ra hai ly để trước mặt cô và anh.
Vết thương trên chân khiến cô không tiện đi lại.
Cái cảm giác đau xâm chiếm lấy tâm trí cô rồi lan ra các cơ quan.
Thiên Vũ liền để ý thấy biểu cảm của cô nên anh nhanh chóng chạy ra xe lấy băng cá nhân.
Anh không dám rời xa cô quá lâu sợ rằng khi anh đi thì Như Tâm lại tìm cớ mà ức hiếp cô.
Nhã Kỳ không phải người hiền lành nhu nhược đến nỗi bị người ta đối xử như vậy mà không biết phản kháng lại.
Nhưng anh vẫn không hiểu sao cô lại không lên tiếng để mặc cho bản thân bị đối xử như vậy.
- Nhã Kỳ, con về nhà là tốt rồi.
Hôm nay là ngày giỗ của cha con con cũng mau vào thắp cho ông nén hương đi.
Mẹ cô mỉm cười ôn nhu nhìn cô.
Thái độ của bà ta khác hoàn toàn so với lúc ban đầu khiến cô vô cùng chán ghét.
Loại phụ nữ chỉ sống vì tiền có thể nhẫn tâm bán đi chính con gái ruột của mình mà cũng xứng đáng làm mẹ sao? Thiên Vũ từ bên ngoài mang vào băng cá nhân thận trọng dán vào vết thương của cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Con hôm nay về đây muốn vào thắp hương cho cha và cũng mang một số đồ đạc về cho mẹ và em.
Nhã Kỳ nhìn thẳng vào mẹ cô mà nói.
Ánh Nguyệt có được tiền của cô rồi thì bây giờ nói gì bà ta chẳng gật đầu răm rắp.
Cô đứng dậy bỏ túi đồ mình đã cất công lựa chọn từ hôm trước lên bàn.
- Con tốt quá mẹ cảm ơn.
Bà ta đưa tay nhận lấy đống đồ rồi đưa mắt ra hiệu cho Như Tâm mang vào bên trong.
Nhã Kỳ cúi xuống lấy vài ba quả táo cùng hai quả lê lớn mang đi rửa.
Cô nhớ ngày trước khi cha con sống ông rất thích ăn lê nên hôm nay đặc biệt mua về rất nhiều.
Căn nhà vẫn như cái hồi cô còn ở.
Bát ở dưới bếp xếp chồng chất lên nhau không ai rửa, rác ở trong thùng cũng chẳng ai đem đi đổ.
Bên cạnh là những vết ô bám đầy trên tường.
Nhã Kỳ thở dài đặt hoa quả sang một bên rồi bắt đầu dọn dẹp.
- Em làm gì vậy?
Anh từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cô đang cặm cụi rửa bát liền chạy lại hỏi.
- Ở đây bừa bộn quá nên em tiện tay thu dọn lại.
Anh mang giúp em mấy túi rác này ra ngoài nhé.
Tay cô cầm bát đĩa xếp gọn gàng lên kệ rồi cầm lấy một chiếc giẻ giặt đi để lau mặt bàn.
Anh cũng không nói gì chỉ ngoan ngoãn làm theo lời cô.
Từng bọc rác lớn được mang ra ngoài, Thiên Vũ bất lực nà thở dài.
" Em về đây để giỗ cha hay là làm người dọn nhà vậy? "
Quay ra quay vào thì cô cũng đã làm xong mọi việc.
Từ rửa bát lau quét đều do một tay cô làm.
Với cái tính tiểu thư của Như Tâm thì làm sao ả có thể đụng tay vào những thứ như này cơ chứ.
- Xong rồi sao?
Từ bên ngoài anh đi vào phụ cô rửa hoa quả rồi mang lên bàn thờ.
Cô gật đầu rồi đi lên trên.
Nhìn bức ảnh cha cô đang tươi cười mà lòng cô đau như ngàn vết kim châm.
Cô chưa kịp báo đáp gì cho cha mà ông ấy đã rời xa cô.
Nhã Kỳ rút ra ba nén hương rồi thắp cho ông.
- Con gái bất hiếu không thể báo đáp công ơn sinh thành của cha.
Nay đã về nhà chồng là người của Dương gia con gái chỉ mong cha ở trên trời linh thiêng hãy an tâm mà yên nghỉ.
Ngay lúc này cô cũng chẳng biết cảm xúc của bản thân là gì.
Có một chút tiếc nuối cũng có một chút mong chờ.
Chẳng biết nó là gì nữa.
- Chúng ta xuống dưới chuẩn bị đến dọn mộ nhé.
Cô quay lại nhìn anh đang đứng ngoan ngoãn chờ ở phía sau.
Lúc nào cô quay lại cũng sẽ thấy anh ở bên cạnh, vậy là đã đủ rồi.
- Vâng.
Thiên Vũ mỉm cười nhường đường cho cô đi xuống trước.
Nhã Kỳ đưa đôi mắt đượm buồn nhìn lên di ảnh của cha rồi quay người đi thẳng xuống dưới nhà.
Mẹ cô và Như Tâm đang ngồi ở phòng khách đợi hai người.
Khi vừa thấy bóng dáng cô đi xuống bà liền hỏi.
- Con về sao?
- Vâng, con muốn ra dọn mộ cho cha.
- Vậy được rồi đi đi.
Nhớ khi về phải chuyển năm trăm triệu cho ta đấy nhé.
- Vâng, con chào mẹ con đi.
Bà ta nhìn theo bóng dáng cô khuất dần rồi mỉm cười đưa tay ra nhặt lấy một quả táo rồi cắn một miếng.
Như Tâm bên cạnh nghe thấy mẹ sắp có tiền liền dở trò nũng nịu.
- Mẹ à, vậy cái váy lần trước con cho mẹ xem chúng ta mua có được không?
- Cái váy mười triệu đó sao? Mua chứ, con gái của mẹ là cành vàng lá ngọc phải mặc những đồ như vậy mới đáng.
- Con cảm ơn mẹ.
Như Tâm cười tươi rồi ôm lấy bà vào lòng.
Chỉ cần có chiếc váy đó thì cô không lo về buổi hẹn tối nay với các anh chàng kia rồi.
Như vậy cũng chẳng phải đôi co với mấy đứa kém cỏi ở bar..
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
50 chương
54 chương
11 chương
15 chương
215 chương
82 chương
45 chương