Gia Ý từ trên lưng Hoắc Chấn Dương bò xuống, bởi vì vội vàng, không cẩn thận đụng phải tủ đầu giường, “Ai nha” một tiếng, xoa xoa chân.
La quản gia vội lớn tiếng hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy, không có việc gì chứ?”
Trên lưng Hoắc Chấn Dương không còn trọng lượng của cô gái, cảm thấy nhẹ nhàng, rồi lại có chút mất mát nói không nên lời, lười nhác đáp lại: “Không có việc gì, có chút dị ứng, mới vừa uống thuốc.”
La quản gia nghe người bên nhà lớn Hoắc gia nói qua, lúc thiếu gia còn nhỏ có một lần vô tình chạm phải đồ ăn bị dị ứng, thiếu chút nữa đã chết, phải cứu giúp mới sống lại, hiện tại vừa nghe làm sao dám rời đi: “Có cần gọi bác sĩ tư nhân ở bên khu săn bắn tới không, hoặc là tôi cùng tài xế đưa cậu đến bệnh viện?”
Hoắc Chấn Dương nhíu chặt lông mày: “Không cần, đã tốt hơn rồi. Mấy người xuống lầu trước đi.”
La quản gia còn có chút không yên tâm, vẫn gõ cửa: “Thiếu gia, không bằng mở cửa trước, để tôi nhìn xem.”
Tiết Cảnh Xuyên trêu ghẹo: “Chấn Dương, có phải vị Gia Ý tiểu thư kia cũng ở bên trong hay không a?”
Hoắc Chấn Dương không khỏi nhớ tới cảnh Gia Ý lau quần áo cho Tiết Cảnh Xuyên ở trên bữa tiệc, nhẹ lãnh: “Đúng vậy, cô ấy đang thay quần áo.”
La quản gia không có cách nào, đành phải dẫn đám người Tiết Cảnh Xuyên xuống lầu trước.
Gia Ý đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài trước, lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông sau lưng: “Cô thay quần áo rồi lại xuống.”
“Thật sự phải thay quần áo?” Gia Ý trừng mắt liếc anh một cái, mặc dù bộ váy đen của mình đúng là bị dính mấy giọt rượu vang đỏ.
Hoắc Chấn Dương mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ vào, ngón tay thon dài thong thả ung dung vài từng cúc áo, liếc nhìn cái hộp trên bàn trà thủy tinh: “Bên trong còn có một bộ trang sức, thay đi.”
Trong hộp là một bộ trang sức dự bị, là chuẩn bị sẵn cho cô thay khi tham gia buổi tiệc được một nửa.
“Người phụ nữ của tổng tài tập đoạn Hoắc thị đi tham gia tiệc tối, có thể chỉ mặc một bộ lễ phục sao?” Hoắc Chấn Dương cười nhạt. “Cô không sợ mất mặt, tôi ngại.”
Gia Ý cắn môi, cuối cùng vẫn mở nắp hộp, lấy quần áo ra, lần này là một bộ lễ phục đỏ tươi xinh đẹp, bó sát người.
Cô nhìn xung quanh căn phòng một vòng, có ý tứ gì…… Vậy mà toilet trong phòng ngủ lại được làm toàn bộ bằng cửa kính trong suốt, căn bản không có khả năng ngăn cản cảnh xuân!
Người đàn ông này lại nhàm chán như vậy! Làm một cái toilet trong suốt a!
Cô âm thầm trừng anh một cái: “Anh…… Đi ra ngoài trước.”
“Bạn gái thay quần áo, tôi còn phải đi ra ngoài? Bọn họ ở bên ngoài thấy được, sẽ nghĩ như thế nào.” Hoắc Chấn Dương cự tuyệt.
Nếu ánh mắt có thể giết người, trên người anh đã sớm có một trăm cái lỗ rồi. Gia Ý nhịn xuống, nói: “Vậy anh quay người đi!”
Hoắc Chấn Dương cũng rất phối hợp, nhún vai, chậm rãi quay người đi.
Gia Ý nhanh chóng cởi bộ lễ phục trên người ra, mặc bộ lễ phục màu đỏ lên người, trong chốc lát, hô một tiếng: “Xong.”
Hoắc Chấn Dương xoay người qua, hô hấp hơi cứng lại.
Nếu vừa rồi cô mặc bộ lễ phục màu đen tựa như một đóa bách hợp không thể xâm phạm, hiện tại trên người là màu đỏ diễm lệ, cô như một đóa hoa hồng có gai kiều mị.
Có lẽ cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của người đàn ông, Gia Ý vội đi mở cửa: “Đi thôi.”
Mới ra cửa, đi được vài bước, cô bỗng nhiên cảm thấy trên vai nặng xuống, trên người đã nhiều hơn một chiếc áo khoác thật to của đàn ông.
“Làm gì vậy?” Cô lôi kéo áo, người đàn ông này thật nhiều chuyện.
“Phía dưới đều là khách nam, cô không biết xấu hổ, tôi có.” Hoắc Chấn Dương lạnh nhạt nói.
Cô nghẹn lời, thế mà anh cũng nói ra được những lời này, nhịn không được nói thầm: “Cũng không phải do tôi chọn quần áo.”
Ai biết được cô lại như vậy? Mặc một bộ lễ phục mà cũng có thể khiến đàn ông chảy máu mũi. Hoắc Chấn Dương không nói chuyện, trong lúc lơ đãng khuôn mặt hơi tối sầm lại.
Phòng khách, mấy tên công tử thấy hai người đi xuống, vừa mới chuẩn bị cười chào hỏi, lại nhìn thấy Gia Ý, ý cười nhiều hơn vài phần ái muội.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
91 chương
46 chương
25 chương
180 chương
42 chương