Gia Ý phản ứng lại, a, đúng rồi! Tưởng Mỹ Nghi nói anh bị dị ứng rượu Cocktail, vừa nãy anh lại uống rượu Cocktail mà cô đưa cho anh!
Dị ứng không phải là việc nhỏ, một khi phát tác nếu nghiêm trọng có thể sẽ mất mạng!
Nhìn làn da của anh đã đỏ thành dáng vẻ kia…… Không xong, nếu anh chết ngay bên cạnh cô, vậy sẽ không thể nói rõ được!
Gia Ý tạm thời bất chấp chuyện vừa rồi, vội nhảy xuống giường, đi qua đó thử hỏi: “Anh không sao chứ? Có cần tôi đi gọi La quản gia không?”
Hoắc Chấn Dương quen đường quen lối tìm được thuốc, nghiêng nửa bên mặt, giọng nói vẫn lạnh lẽo đến khiếp người: “Đi lấy cho tôi cốc nước.”
Oa, nửa bên mặt cũng đỏ!
Gia Ý nhìn đến hoảng sợ, lại không dám chậm trễ, vội đi đến chỗ máy đun nước ở một góc trong phòng ngủ, cầm chiếc cốc trên bàn trà, rót một cốc nước đun sôi để nguội, lại nhanh chóng đưa cho anh.
Hoắc Chấn Dương nhận lấy cốc nước, sau khi uống thuốc dị ứng lại lấy ra một tuýp thuốc mỡ, giọng điệu rất đương nhiên: “Tới bôi cho tôi.” Nói xong lại đi tới mép giường nằm xuống.
“Cái gì? Tôi bôi cho anh? Tôi đi gọi người tới, không bằng để tôi gọi La quản gia đến giúp anh, tôi đâu biết làm a, tôi cũng không phải là bác sĩ……” Gia Ý hoảng sợ, lại thấy anh đã nằm xuống giường.
“Chỉ bôi thuốc mỡ dị ứng mà thôi, không cần một hai phải là bác sĩ. Cô là bạn gái của tôi lại không bôi thuốc cho tôi, gọi người ngoài tới, người khác biết được, sẽ cho rằng vừa rồi đều là diễn trò. Còn có, đừng quên, rượu Cocktail này là cô đưa cho tôi,” Người đàn ông nằm sấp trên giường, giọng nói lạnh băng, “Bôi vào những điểm đỏ là được.”
Gia Ý nghiến răng, được rồi, coi như nể mặt anh đang bị dị ứng, cầm thuốc mỡ đi qua đố, cởi giày bò lên trên giường.
Trên lưng, cổ, cánh tay của anh, đều có từng mảng từng mảng lớn dấu vết dị ứng.
Cô ngồi bên cạnh anh, cắn răng lấy thuốc mỡ bôi lên những vết hồng trên người.
“Mạnh một chút, mấy ngày nay chưa cho cô ăn cơm no sao.” Thỉnh thoảng Hoắc Chấn Dương lại mở miệng nói.
Gia Ý bĩu môi, cô bôi thuốc cho anh, cũng không phải nhân viên mát xa chuyên nghiệp.
Người đàn ông này, thế mà coi cô thành cô nhân viên xoa bóp à, cô tức giận, bỗng nhiên mạnh tay hơn!
“Nhẹ chút, cô đang bôi thuốc hay là nặn mì?” Người đàn ông hít vào một hơi.
Gia Ý đành phải nhẹ hơn một chút.
Cô bôi được một lúc, bởi vì nghiêng người, còn phải dùng lục, cô có chút đau lưng, ai, cũng không dễ làm loại chuyện xui xẻo này anh, bỗng nhiên cô nghe thấy anh nhàn nhạt nói: “Ngồi lên.”
Có ý gì? Gia Ý ngây người một chút.
“Ngồi lên lưng tôi bôi thuốc, sẽ tiện hơn chút.” Người đàn ông lặp lại một lần.
Gia Ý thở phào nhẹ nhõm, nhìn phần lưng gầy gò nhưng rắn chắc của anh, đường cong cơ thể rất đẹp, ấp úng nói: “Không tiện đi. Tôi ngồi ở bên cạnh cũng khá tốt.”
“Ngồi lên.” Giọng người đàn ông có chút không kiên nhẫn.
Trong giọng nói có sự áp lực vô hình, Gia Ý không có cách nào, bò lên lưng anh ngồi thẳng.
Không thể không nói, ngồi trên lưng anh bôi thuốc tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Chỉ là, có phải tư thế này cũng quá ái muội hay không.
Gia Ý nhịn không được nuốt nước miếng.
Hoắc Chấn Dương được bôi thuốc, cảm thấy trên sống lưng mát lạnh, triệu chứng của dị ứng dễ chịu hơi chút, đôi mắt thâm thúy hơi híp lại.
Má ơi, người đàn ông này rất dễ chịu! Cô lại mệt đến chết khiếp, thừa dịp anh quay lưng về phía mình, nhìn không thấy, dùng sức trừng anh!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của mấy người, tiếng gõ cửa của La quản gia cũng truyền tới: “Thiếu gia cùng Gia Ý tiểu thư xong chưa? Mấy người Tiết thiếu gia thấy cậu còn chưa đi qua, nên tới tìm cậu.”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
91 chương
46 chương
25 chương
180 chương
42 chương