Sủng vật của thiếu gia ác ma.
Chương 39
\=Sủng vật của thiếu gia ác ma\=
Sau khi hai người náo loạn một hồi ở trong phòng văn học thì quyết định đi về luôn, lí do là Hoa Vũ không muốn vào lớp nữa. Về đó để làm gì chứ? Dù sao cũng chẳng ai hoan nghênh cậu.
Hàn Thiên đối với quyết định này rõ ràng vui sướng, túm áo Hoa Vũ quăng lên xe rồi phóng như bay, như thể chán ghét nơi này lắm vậy. Thì đúng vậy mà! Coslay thầy giáo chẳng có gì vui, anh đã sớm chán rồi.
" Đi đâu bây giờ?" Hàn Thiên liếc sang Hoa Vũ, thấy cậu đang liều mạng ôm ghế mới phì cười mà hỏi một câu.
" Đi... Đi đâu cũng được!" Hoa Vũ đã bị tốc độ đường này là của bố này dọa sợ rồi, còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, chỉ muốn dừng xe thật nhanh thôi. Mặc dù cậu vừa bị đả kích cực mạnh, nhưng cậu hoàn toàn còn rất yêu đời nha! Không có buồn rầu muốn tự tử đâu!
" Vậy đi ăn nha!" Hàn Thiên vẫn không có ý định giảm tốc.
Hoa Vũ liều mạng gật đầu!
Sau hơn mười phút chịu trận, đến khi xuống xe Hoa Vũ liền không kiêng dề mà ói luôn. Mười phút mà như mười thế kỉ! Cứ tưởng không giữ được cái mạng già này rồi. Rõ ràng là tên kia cố tình mà, hồi sáng chở cậu rất ổn, bây giờ lại phóng như điên. Ngại cậu không đói nên ép cậu ói ra cho trống bụng hay sao?
Nhà hàng này dù gì cũng là nhất nhì trong thành phố, nhân viên bảo vệ nhìn thấy hành động của Hoa Vũ rõ ràng khó chịu, nhưng khi liếc đến biểu tượng Hàn gia trên xe liền ngưng bặt tiếng quở trách vừa muốn tuôn ra.
Mẹ kiếp, cái người hành động khiếm nhã này lại là người của Hàn gia? Xem ra gia tộc này cũng không có gì cao quý như trong lời đồn nhỉ?!
Hàn Thiên mặc kệ ánh nhìn quan ngại của mọi người, anh bây giờ rất bận, anh vừa phải dỗ tên nhóc nhát gan này còn vừa phải nén cười nữa. Quá khó khăn nha! Vì thế Hàn Thiên vừa vỗ vỗ vai Hoa Vũ vừa nói câu an ủi chưa kịp tròn vẹn thì đã bị tiếng cười phụt ra chiếm lấy.
" Hoa Vũ, em có sao.... Ha ha. Nhát gan quá... Ha!"
"..." Hoa Vũ vốn đang rất mệt, chẳng còn sức mà đôi co với anh.
Hàn Thiên bây giờ mới cảm thấy mình có chút quá đáng, liền nghiêm túc để cho Hoa Vũ dựa vào lòng mình, không dám cười nữa. Thật là chồng tốt, không cười vì sợ vợ giận? Làm gì có! Anh chính là sợ cười tiếp sẽ không ngừng được!!
Hai người lại mất cả buổi nhao nhao ở bên ngoài, lúc đi vào trong thì đã quá 13h rồi, thảo nào Hoa Vũ cứ cảm thấy bụng mình gõ trống mãi.
Nhà hàng biết rõ mình đang tiếp vị khách cao quý thế nào, liền sắp xếp cho họ một phòng ăn riêng, là hạng sang đó nha! Nhà hàng có nguồn gốc từ Nhật, toàn bộ đều sàn được làm bằng gỗ, căn phòng này cũng vậy, cửa vào cũng là loại cửa kéo bằng tranh, nhìn tưởng mong manh nhưng lại khá chắc chắn. Khắp nơi trưng bày những con búp bê mặc kimono, Hoa Vũ không biết nó là gì, nhưng chúng rất đẹp. Không gian tạo cảm giác ấm cúng vô cùng! \( \#Dê: t chém thôi chứ ko biết nhà hàng Nhật nào có như vậy ko :\> cũng ko biết dùng từ sao cho đúng nên thôi bỏ qua vụ này đi :\\)
Cảm ơn đã ủng hộ
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
323 chương
435 chương
43 chương
19 chương
17 chương