Sủng tỳ

Chương 7 : Túy ông chi ý

“Vậy cứ dẫn thẳng nàng ta đến chỗ đại phu nhân thì không được sao?” Chương Nhã Trữ kỳ quái hỏi. Dung Thanh Viên trợn mắt, nàng cũng lười giải thích, chỉ liếc nhìn Tô Hòa. Tô Hòa hiểu ý, liền ngay lập tức nói: “tiểu phu nhân, đại phu nhân bị bệnh cũng không phải ngày một ngày hai, tin tức trong phủ sợ rằng đã bị nội gián truyền ra ngoài cũng đã được ít nhất là nửa năm. Biểu tiểu thư này sớm không đến, bây giờ lại đến? Hơn nữa, nàng ta nếu thật sự là đến thăm đại phu nhân thì cứ trực tiếp đem thẳng bái thiếp đến chỗ ngài không được sao? Tuy nói mọi chuyện trong Yến phủ đều là do Nhị gia quản lý, nhưng chuyện này dù sao cũng dính đến nhóm nữ quyến ở nội viện. Đại công tử không có ở đây, ngài tới an bài là thỏa đáng nhất. Thế thì tại sao nàng ta còn tới tiền thính đợi mà không chịu đến gặp ngài?” “Việc này... nhưng mà đợi ở tiền thính chờ tin tức cũng không sai.” Chương Nhã Trữ yếu ớt nói. Dung Thanh Viên thở dài, mặc kệ Chương Nhã Trữ, trực tiếp nói: “Tô Hòa, trước tiên ngươi cùng ta đến tiền thính nhìn qua xem sao. Phu nhân ở đây chuẩn bị tiếp đãi, sau đó dẫn vị biểu tiểu thư này đi chỗ đại phu nhân.” Đợi đến khi ra khỏi sân viện, Tô Hòa lại nói: “Tiểu phu nhân nếu cứ ngây ngô như vậy, kể cả đại phu nhân chết đi, nàng dù cho có ngồi vào vị trí kia cũng không bắt được đại công tử! Nàng không biết rằng đã làm phí hoài tâm sức của cô nương!” “Nói năng cho cẩn thận.” Dung Thanh Viên nhíu mày. Tô Hòa lập tức im lặng, nhưng trong chốc lát lại tiếp tục nói: “Xem ra Biểu tiểu thư của Mai gia đến Yến phủ là đánh chủ ý lên Nhị gia? Hồi mới đến ta từng nghe qua chuyện của vị biểu tiểu thư này, mỗi lần đều quấn lấy Nhị gia không buông. Cô nương nhất định phải trị nàng ta!” “Trị? Phải trị thế nào? Ngươi nha đầu này nghĩ ta là chủ tử chắc?” Nàng chẳng qua chỉ là một cây đao trong tay Yến Lân. Cho dù sau này nàng có là thê tử của hắn, nàng cũng không tin bản thân có thể quản được hắn. Nam nhân kia nhìn thì có vẻ ôn hòa tuấn nhã, mi mục thanh tú, thực tế bụng dạ lại đen tối, tâm hắc thủ đoạn lại độc ác, đã vậy còn quyền cao chức trọng, nắm trọng binh trong tay. Vậy thì sao hắn có thể cho phép mình nghe theo lời của một nữ nhân? Dung Thanh Viên không nói mình không thông minh, nhưng cái này cũng chỉ coi là nhận thức nhanh. Không nghĩ tới Tô Hòa lại không đồng tình: “Cô nương ngài chưa hiểu rõ rồi. Bởi vì Yến phủ ngày càng cường thịnh, nhóm người thân thích của các phu nhân cùng di nương trước kia ai ai cũng lũ lượt kéo nhau tới. Ai đến cũng tự xưng là biểu tiểu thư, biểu thiếu gia của Yến phủ chúng ta. Thậm chí còn có những kẻ cách mấy tầng quan hệ. Đại công tử cùng Nhị gia đến nghe còn chưa từng nghe qua, chứ đừng nói tới gặp mặt hay quen biết. Mới đầu Nhị gia còn mặc kệ những người này, để họ ăn ở ở ngoài phủ. Sau đó do quá nhiều người tới, Nhị gia cũng chẳng quan tâm nữa. Dĩ nhiên là không thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì, kể cả ăn ở. Như vậy, những thân thích xa xôi kia chẳng phải là còn không bằng cô nương ngài sao?” Dung Thanh Viên nhíu mày suy nghĩ, nàng đối với những việc này cũng không hiểu biết rõ lắm. Không đợi đến khi nàng suy ngẫm xong, hai người cũng đã đến nơi. Dung Thanh Viên ngẩng đầu, nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng khách, đồng thời cũng nghe thấy giọng nói tràn đầy lo lắng của Tô Hòa: “Cô nương, sao Nhị gia lại ở đây? Chẳng lẽ vị biểu tiểu thư này...?” Lời còn dư lại Tô Hòa không có nói ra, nhưng Dung Thanh Viên cũng đã hiểu. Hai người bên trong phòng khách, một chủ một khách, nói cười rộn ràng, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Dung Thanh Viên cũng không quá kinh ngạc, nàng chỉ nói: “ngươi quay về báo cho phu nhân biết để chuẩn bị tiếp đón khách.” Yến Lân ít nói tám phần là do tính tình của hắn, một nửa còn lại là muốn thăm dò nàng. Nếu như không đắc tội hắn, hắn cũng sẽ không ngại mà thể hiện khí chất được hàm dưỡng của một vị thế gia công tử. Dĩ nhiên đây chỉ là vỏ bọc bề ngoài, nhưng hắn cũng không dễ bị người khác kích thích lộ bản chất thật. Tô Hòa vâng mệnh, xoay người rời đi. Dung Thanh Viên đứng lại chỉnh trang y phục một chút, sau đó bước vào bái kiến Yến Lân rồi nói: “Nhị gia, Mai tiểu thư, tiểu phu nhân đang chờ ở hậu viện, mời ngài theo Thanh Viên qua đó.” “Ngươi cho mình là ai! Ta cùng Nhị gia đang nói chuyện sao ngươi dám chen vào!” Sắc mặt Mai Yên Tuyết không vui, tiện tay cầm chén trà bên cạnh ném qua. Dung Thanh Viên nghiêng người tránh thoát, sắc mặt bình tĩnh không đổi nói: “Chẳng phải Mai tiểu thư tới là để thăm đại phu nhân sao? Nếu thật sự là như thế, đường xá xa xôi Mai tiểu thư tàu xe mệt nhọc, cũng nên đến nội viện nghỉ ngơi, tiểu phu nhân sẽ tự mình chiêu đãi.” “Biểu ca, ngài nhìn nàng đi! Một tiểu tỳ mà cũng dám nói chuyện với ta như thế, thật là không có phép tắc!” Thanh âm nũng nịu ngọt ngấy vang lên. Mặc dù Dung Thanh Viên không nhìn thấy, cũng có thể đoán ra được thần sắc lúc này của Mai Yên Tuyết. Vì vậy nàng hơi nghiêng người, ánh mắt rơi vào trên người Yến Lân. Không nghĩ tới hắn lại cúi đầu nhấp một ngụm trà, chẳng nói gì cả. Dung Thanh Viên thở phào, ít nhất hắn cũng không vì nữ nhân này mà trách mắng nàng. Mai Yên Tuyết hiển nhiên không từ bỏ ý định, nàng ta duỗi tay ra với đến ống tay áo của Yên Lân. Mắt thấy tay của Mai Yên Tuyết sắp đụng vào tay áo, Yến Lân chợt đặt chén trà xuống đứng dậy, để tay ở đằng sau lưng rồi đi ra ngoài. Ti Khuyết đứng ở bên cạnh đuổi theo rời đi ngay sau đó. Dung Thanh Viên lúc này mới ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt đầy oán hận của Mai Yên Tuyết, nhàn nhạt nói: “Mai tiểu thư, xin mời!” Trước khi rời khỏi tiền thính, Dung Thanh Viên tùy ý sai bảo hai tỳ nữ, mệnh các nàng dẫn Mai Yên Tuyết đi sân viện dành cho khách để nghỉ ngơi. Chứng kiến một màn hồi phủ vào sáng sớm ngày hôm qua, những tỳ nữ này vô cùng cung kính đối với Dung Thanh Viên, đương nhiên là nàng phân phó cái gì thì làm cái đó, khiến cho ánh mắt của Mai Yên Tuyết càng thêm oán độc. Dung Thanh Viên cũng không quan tâm, trong mắt nàng Mai Yên Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu, việc nàng quan tâm nhất hiện giờ là làm thế nào phù chính Chương Nhã Trữ. Nếu như đại phu nhân không vượt qua được, đại công tử chắc chắn sẽ cần phải có một đích thê khác. Nàng nên phù chính Chương Nhã Trữ, hay là chọn một người thân thích có ích cho Yến phủ? Nghĩ tới đây, Dung Thanh Viên không khỏi nhíu mày nhăn mi, nàng cẩn thận suy ngẫm, hy vọng có thể phù chính Chương Nhã Trữ là quá nhỏ, không chỉ là do tính tình Chương Nhã Trữ nhu nhược, không đảm đương nổi vị trí chủ mẫu tương lai, mà còn là bởi vì Chương gia bây giờ đang đi xuống. Mặc dù chỉ là kém hơn so với ba gia tộc còn lại mà thôi. Yến phủ ở Lang Xuyên. Chương gia ở Hà Tây. Mộ phủ tại Lan Châu. Niếp thị tại Bình Lăng. Lúc ban đầu diệt nhiếp chính vương Tư Mã Dục, thực lực bốn đại gia tộc đều không quá khác biệt. Mặc dù Chương gia là kém nhất, nhưng cũng chỉ kém hơn rất ít. Thời gian 4 năm ngắn ngủi trôi qua, Yến phủ cùng Niếp thị cường thịnh quá nhanh, lập tức liền chỉ còn lại thế hai nhà. Chênh lệch giữa Chương gia và Yến phủ lúc này càng rõ ràng, chỉ cần kẻ hơi hiểu biết một chút cũng nhìn ra được. Niếp thị ở Bình Lăng hiển nhiên là tốt nhất, nhưng danh tiếng quá lớn như vậy sẽ khó có thể bảo toàn bởi vì bị những người khác liên hiệp đối phó , giống như Tư Mã Dục trước kia vậy. Còn lại sẽ chính là Mộ phủ ở Lan Châu? Một đường suy tính các vấn đề khiến cho Dung Thanh Viên hoàn toàn không ý thức được chút khác thường xung quanh, đến khi bị người ôm lấy mới không nhịn được kêu lên. Thanh âm còn chưa ra khỏi miệng, người đã bị mang đến bên trong đình nghỉ mát giữa hồ.