Sáng hôm sau. Dạo này Tống Lãnh Thần rất bận, anh vừa thức dậy đã ngồi khỏi giường, tuy lưu luyến Chu Tịnh Sơ lắm nhưng vẫn phải dằn lòng lại mà đi vào phòng tắm. Thay đồ xong xuôi, vừa mở cửa ra thì đã thấy Chu Tịnh Sơ từ từ ngồi dậy, có lẽ là do mới thức giấc. Cô đưa tay vuốt nhẹ vài lọn tóc đã rối, cả người ê ẩm không thôi. Cố nhịn lại cảm giác đau đớn do trận kích tình đêm qua mang lại, cô nhìn Tống Lãnh Thần rồi nói nhanh. "Tống lão đại, tôi có chuyện muốn nói với anh." Đêm qua không mở lời được thì sáng nay phải nói thành lời, cô chẳng còn cách nào khác nữa rồi. "Tôi rất bận. Để khi khác đi." Tống Lãnh Thần đưa tay với lấy chiếc áo vest rồi khoác vào, thái độ hết sức hờ hững. "Chuyện này sẽ không mất thời gian của anh đâu..." "Cô đang làm mất thời gian của tôi đó." Chu Tịnh Sơ vẫn chưa dứt lời đã bị Tống Lãnh Thần cắt ngang, vừa nói xong đã đi thắng ra ngoài, còn không quên để lại một câu: "Nếu có chuyện thì trưa nay hẵng nói, tôi sẽ nghe." Chu Tịnh Sơ biết người như Tống Lãnh Thần sẽ không có thời gian nhiều, anh không làm việc ở Tống thị thì cũng xử lý chuyện của tổ chức, điều này càng khiến cô lo lắng nhiều hơn. Cứ sợ rằng anh sẽ không rảnh mà đến Tố gia, như thế e là rắc rối to. Hết cách, cô đành phải đợi đến trưa. Dù sao cô cũng là người yếu thế, phải chịu thôi. Đang não nề thì bỗng dưng điện thoại vang lên tiếng chuông inh ỏi, Chu Tịnh Sơ lếch thân xác nặng nề của mình đến bên bàn, cô đưa tay với lấy túi xách rồi lấy di động ra. Nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, cô nhăn mặt rồi cắn môi một cái. "Con nghe ạ." Không nghe máy thì không hay lắm, vậy nên phải nhận thôi. Đầu bên kia, Cao Ý sốt sắng hỏi: "Tịnh Sơ, con đã nói với bạn trai về chuyện mà dì đã dặn chưa?" "Dạ chưa." Cao Ý huyên thuyên khi nghe giọng nhẹ tênh của Chu Tịnh Sơ, "Gì chứ, sao lại không nói cho Tống tổng biết việc này? Tống tổng là người có ơn với gia đình ta, được cậu ấy giúp đỡ khiến mọi người rất cảm kích. Chẳng lẽ con không thấy kì cục khi không mời cậu ấy về nhà ăn một bữa cơm sao? Tịnh Sơ à, làm như vậy là không đúng!" Chu Tịnh Sơ hiểu suy nghĩ của Cao Ý, cô thầm thở dài một tiếng rồi đáp: "Cũng do anh ấy bận quá nên con mới không đưa ra đề nghị này được. Dì à, khi nào anh ấy rảnh thì con sẽ nói ngay mà." "Không được." Cao Ý nhất quyết không chịu, hai hàng lông mày lúc nãy đã chau chặt lại như một cái giẻ lau bị vắt mạnh, "Bằng mọi giá con phải nói với bạn trai mình ngay, nếu không dì và dượng sẽ tìm đến tận Tống thị để cảm ơn." "Dì, đừng mà!" Chu Tịnh Sơ vừa nghe lời này thì lông tơ đã dựng lên hết, cô lắc đầu lia lịa, "Dì đừng tìm anh ấy, Lãnh Thần thật sự bận lắm. Dì, con hứa với dì là sẽ nói với anh ấy trong hôm nay, dì chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn đi, ngày mai con sẽ đưa anh ấy về nhà ta." Sợ Cao Ý sẽ chủ động đến tìm Tống Lãnh Thần, thế là Chu Tịnh Sơ đã lên tiếng ngăn cản trước. Mặc dù nói lời chắc nịch nhưng sẽ chẳng một ai biết cô đang khổ sở trăm bề. Lần này xem như xong rồi, đúng là khó cho cô quá mà! Cao Ý hài lòng không ít khi nghe những lời nói khiến bà êm tai của Chu Tịnh Sơ, bà gật gù, "Được được, dì sẽ chuẩn bị sẵn hết. Ngày mai con cứ yên tâm đưa bạn trai về là được." Cao Ý muốn Tống Lãnh Thần đến Tố gia ăn cơm vì hai lý do. Một là để cảm ơn anh, hai là để xem xem anh là người như thế nào, tính cách ra sao. Dù gì bà cũng quan tâm rất nhiều đến người cháu gái này, bà sợ cô sẽ gặp phải một người như Trình Ngạn Tiêu, như thế chắc cô sẽ đau lòng lắm. Cao Ý chỉ cầu mong cho Chu Tịnh Sơ sớm tìm được hạnh phúc của bản thân, như thế bà đã vui mừng lắm rồi. Chu Tịnh Sơ đã đợi Tống Lãnh Thần cả một buổi sáng, thấy anh vẫn chưa về thì liền đi ra ngoài trông ngóng, hiện tại đã là mười giờ, cô cũng chẳng biết bao giờ anh sẽ về. Bụng bắt đầu sôi lên ùng ục, cô đi vào nhà bếp rồi mở tủ lạnh ra xem, trong tủ lạnh không có nhiều thức ăn, cô lấy ra một số ít rau củ rồi bắt đầu tiến hành nấu nướng. Chu Tịnh Sơ nấu ăn không tệ, lúc ở kí túc xá mà không bận rộn gì thì cô đều tự tay xuống bếp nấu cơm cho mọi người, ai cũng khen ngon vì những món ăn bắt mắt mà cô làm ra. Hôm nay Chu Tịnh Sơ dự định sẽ làm mì xào, bàn tay thuần thục nhanh chóng làm những bước cần thiết. Đầu cô vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện mời Tống Lãnh Thần về Tố gia, biết phần trăm anh đồng ý là không cao nhưng cô vẫn phải thử, cầu trời cho cô có thể như ý. Mì vừa nấu xong, lúc Chu Tịnh Sơ vừa định ăn thì bỗng có tiếng nói trầm thấp vang lên: “Làm gì vậy?” Chỉ một âm thanh đơn giản nhưng đủ làm cho cô giật mình, bởi cô vốn không để ý đến việc từ bao giờ trong nhà lại xuất hiện thêm người thứ hai. Quay sang nhìn mới thấy, là Tống Lãnh Thần. Anh đứng ung dung một bên, hai tay đút vào túi quần một cách tự nhiên. Người đàn ông này có lẽ là đi xe của tài xế, vậy nên từ nãy đến giờ Chu Tịnh Sơ mới không nghe bất kì âm thanh động cơ nào vang lên, nếu anh tự chạy xe vào Quỷ Uyển thì cô đã nghe và biết anh về rồi. Anh tiến lại gần cô, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào dĩa mì trên bàn của cô, dĩa mì bốc khói nghi ngút, mùi thơm cũng tỏa ra ngào ngạt. “Tôi… tôi đói quá nên nấu tạm món mì ăn.” Chu Tịnh Sơ trả lời, mi mắt chớp nhẹ một cái. “Tôi cũng muốn ăn.” Tống Lãnh Thần đi lại ghế, anh ngồi xuống một cách tự nhiên, xong xuôi mới đưa mắt nhìn cô gái ở phía đối diện. “Ăn?” Chu Tịnh Sơ không tin vào tai mình, một người đàn ông như Tống Lãnh Thần cũng muốn ăn mì mà cô nấu sao, một món tầm thường như thế này sẽ lọt vào mắt xanh của anh ư? “Sao vậy, không được ăn à?” Tống Lãnh Thần thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên thì hỏi lại một câu. “À, để tôi lấy cái khác cho anh.” Chu Tịnh Sơ đứng dậy và đi vào trong bếp, may là cô nấu dư một chút nên mới có phần cho Tống Lãnh Thần. Cô mang ra cho anh, kính cẩn nói: “Anh ăn đi.” Chu Tịnh Sơ ngồi xuống quan sát nhất cử nhất động của Tống Lãnh Thần, lại thấy anh bình thản mà bắt đầu ăn mì, miệng còn thổi thổi vài cái. “Sao cô không ăn?” Tống Lãnh Thần nhíu nhẹ đôi mày cương nghị khi thấy Chu Tịnh Sơ cứ mãi nhìn mình, cô bị làm sao vậy chứ, bất ngờ đến như vậy à? “À, tôi ăn ngay đây.” Chu Tịnh Sơ luống cuống cầm đũa lên, lúc nãy cô có chút thất thần là do cô vẫn còn không tin vào mắt mình, người đàn ông kia lại ăn thức ăn rẻ tiền như vậy, không kinh ngạc mới lạ. “Không tệ.” Tống Lãnh Thần cất lời khen ngợi khi nếm thử mùi vị của món mì trước mặt. Lúc nãy xử lý công vụ xong chưa kịp ăn cơm, một phần là vì không có tâm trạng, một phần là vì phải giữ lời hứa với Chu Tịnh Sơ nên anh mới trở về biệt thự. Vừa vào đến bếp đã ngửi thấy một mùi thơm khó cưỡng, chính nó đã kích thích vị giác của anh, khiến anh càng đói bụng và muốn ăn dữ dằn hơn. Trước nay anh vốn chưa từng ăn những món hết sức bình thường như thế này nhưng hôm nay lại phá lệ một lần, ăn rồi mới thấy, thức ăn do Chu Tịnh Sơ nấu thật sự rất ngon, so với các đầu bếp riêng của anh còn ngon hơn nhiều. Tống Lãnh Thần không biết là do anh đang đói hay do Chu Tịnh Sơ thật sự nấu ăn ngon, càng ăn anh lại càng hài lòng. “Cảm ơn.” Được Tống Lãnh Thần khen, Chu Tịnh Sơ nói nhanh một lời cảm ơn. Dù sao lát nữa cũng cần nhờ anh một việc, hiện tại nên khiến anh vui hơn mới đúng. “Nếu thích thì sau này tôi sẽ nấu cho anh ăn.” Không phải có chuyện nhờ vả thì cô sẽ không nói lời này, Chu Tịnh Sơ thấy việc gì mình cũng giỏi, nhưng giỏi nhất là nhìn sắc mặt của người khác. “Được.” Tống Lãnh Thần vui vẻ gật đầu, anh lại tiếp tục ăn mì. Bụng Chu Tịnh Sơ đói cồn cào, cô hoàn thành bữa trưa với tốc độ nhanh nhất có thể, xong xuôi liền ngẩng đầu lên nhìn Tống Lãnh Thần, lúc này anh cũng vừa mới buông đũa xuống, trùng hợp thay là anh cũng đang nhìn cô. “Tống lão đại, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Chu Tịnh Sơ không muốn chần chừ thêm một giây một khắc nào nữa, bởi hiện tại lòng cô đang thấp thỏm không thôi. “Nói nghe xem nào.” Tống Lãnh Thần đan hai tay vào nhau, anh khẽ nói..