“Cảm ơn bác sĩ.” Tống phu nhân quay sang Cao Tố Cẩm, bà trách bằng giọng điệu yêu thương, “Con đấy, sau này không được ăn uống thất thường nữa, có bận cách mấy cũng phải biết lo lắng cho mình.” “Dạ bác gái.” Cao Tố Cẩm vui vẻ gật đầu. Trời cũng đã muộn vậy nên Tống phu nhân có ý định để Cao Tố Cẩm ở lại Tống gia, dù sao hiện tại ba mẹ cô cũng không có ở trong nước, Tống phu nhân cần phải quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn. “Con nghỉ ngơi đi.” Tống phu nhân nói xong liền ra ngoài, tuy nhiên bà lại để Tống Lãnh Thần ở lại, “Con ngồi nói chuyện với Tố Cẩm một chút đi.” “Vâng.” Tống Lãnh Thần nghe theo, anh ngồi xuống ghế rồi đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn Cao Tố Cẩm, “Việc ở Tố thị tuy nhiều nhưng em cũng cần phải tự biết chăm sóc bản thân, không nên làm việc quá sức.” Đối với Cao Tố Cẩm dù sao Tống Lãnh Thần cũng có một ít tình cảm, mà tình cảm này là tình thân, anh vốn xem cô như một người em gái của mình vậy. Lo lắng cho em gái cũng là việc nên làm. Nhưng Cao Tố Cẩm lại không có suy nghĩ giống anh, cô thích anh, thích từ lâu lắm rồi. Mặc dù biết thân phận của anh có thể mang đến nguy hiểm cho những người bên cạnh nhưng cô vẫn không quan tâm, được trở thành bạn gái của anh thì chính là niềm hạnh phúc đối với cô. Lần này thấy anh vì mình mà dặn dò, lòng Cao Tố Cẩm không khỏi dâng lên cảm giác hạnh phúc, trái tim bé nhỏ bất giác đập mạnh một cái, “Vâng, em sẽ chú ý.” “Bác trai và bác gái đi sang nước ngoài cả rồi, nếu em thấy công vụ bộn bề quá thì gọi cho anh, anh sẽ sai người xử lý giúp em.” Tống Lãnh Thần vì sợ Cao Tố Cẩm ngất xỉu vì mệt mỏi thêm một lần nữa nên đã đưa ra đề nghị. Những lời nói nhẹ nhàng của Tống Lãnh Thần như gió xuân thổi mát vào tâm hồn Cao Tố Cẩm, cô mỉm cười: “Vâng, khi nào không xuể em sẽ gọi cho anh.” “Trời cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Tống Lãnh Thần đứng dậy, vừa định rời đi thì Cao Tố Cẩm đã gọi lại. Anh quay đầu nhìn cô, im lặng chơ cô nói. “Dạo này công việc của anh sao rồi?” Cao Tố Cẩm quan tâm hỏi một câu, cô cũng muốn nhắc nhở anh nên chú ý an toàn. “Rất ổn, em đừng lo.” “Hôm nay bác gái gọi anh đến, có làm phiền anh không?” Cao Tố Cẩm cảm thấy áy náy, nếu vì cô mà ảnh hưởng đến công việc của anh thì không tốt cho lắm. “Anh không phiền. Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa, em mau nghỉ ngơi cho lại sức đi.” Trước khi rời khỏi phòng Tống Lãnh Thần tắt bớt đèn mà chỉ chừa lại đèn ngủ cho Cao Tố Cẩm, xong xuôi mới bước chân ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Thấy những hành động quan tâm mà Tống Lãnh Thần dành cho mình, lòng Cao Tố Cẩm càng hân hoan và ngập tràn niềm vui sướng. Nếu như lúc nào anh cũng đối xử tốt với cô như vậy thì hay biết mấy. Tống Lãnh Thần vừa định trở về Quỷ Uyển thì Tống phu nhân đã gọi lại, “Lãnh Thần, con ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ một chút.” Tống Lãnh Thần nghe lời Tống phu nhân, anh nhanh chóng ngồi xuống sofa cạnh mẹ mình, “Mẹ muốn nói chuyện với con.” “Lãnh Thần, Tố Cẩm là một cô gái tốt. Nếu như con không có hôn ước với Thượng Quan Anh Xuyên thì mẹ đã rước Tố Cẩm về nhà mình rồi.” Nhắc đến chuyện này, Tống phu nhân lại thấy não nề, bà có chút tiếc nuối về việc không thể để Tố Cẩm trở thành con dâu Tống gia. Thượng Quan Anh Xuyên mà Tống phu nhân nhắc đến chính là vị hôn thê của Tống Lãnh Thần, hôn ước này đã được Tống Hoắc định từ lâu. Lúc xưa Tống Hoắc gặp khó khăn, cũng nhờ vào ba của Thượng Quan Anh Xuyên giúp đỡ nên mới vượt qua sóng gió nhanh chóng. Vì lý do đó mà ông cảm kích và chấp nhận hứa hôn với Thượng Quan gia. Đối với hôn ước đã định sẵn, Tống Lãnh Thần vốn không đồng ý. Tuy nhiên anh vẫn không hề lên tiếng phản bác, bởi anh không rảnh và cũng lười nhắc đến chuyện này, bao giờ các bậc trưởng bối bắt anh cử hành hôn lễ thì anh từ chối một thể vẫn không muộn. "Lãnh Thần, mẹ biết con có tình cảm với Tố Cẩm hơn có đúng không?" Tống phu nhân biết rõ tính tình của con trai mình, Tống Lãnh Thần lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với bất kì ai. Nhưng đối với Cao Tố Cẩm thì bà vẫn nhìn ra được sự quan tâm mà anh dành cho cô, liệu anh có thật sự thích cô nhiều hơn Thượng Quan Anh Xuyên không? Tống Lãnh Thần cất giọng trầm rãi, lời nói bình thản như nước, "Tình cảm mà con dành cho Tố Cẩm là tình anh em." Ngoài việc đó ra, Tống Lãnh Thần không hề có suy nghĩ gì khác về Cao Tố Cẩm. Nói về chuyện tình yêu, dường như anh chưa từng động lòng với bất kì ai cả. Chưa một người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt xanh của anh, cũng không biết trong tương lai ai sẽ là người khiến anh rung động. "Con đấy, mẹ thấy con đối xử với Tố Cẩm thân thiết như vậy mà, lại còn dối lòng." Tống phu nhân chợt thở dài một tiếng, "Nhưng mà dù sao con và Tố Cẩm cũng chẳng có hy vọng, thật tiếc quá!" Tống Lãnh Thần không có hứng thú với những gì mà Tống phu nhân đã nói, vậy nên liền có ý định rời đi, "Mẹ, con còn một số công vụ chưa giải quyết xong. Con đi trước đây." "Lâu lâu mới về nhà, thôi thì nghỉ lại Tống gia một đêm đi, chuyện khác mai tính sau." Tống phu nhân lên tiếng giữ Tống Lãnh Thần lại, bà muốn thân thiết với anh hơn, cũng muốn anh đừng nên lao lực bên ngoài quá. Tống Lãnh Thần không muốn ở lại, anh nhíu nhẹ đôi mày, lại hỏi: "Ba đâu rồi mẹ?" "Ba con vẫn còn đang đi bàn luận trà đạo với bạn bè, chắc tới khuya mới về. Đêm nay con ở lại nhà với mẹ có được không?" "Thôi được rồi." Tống Lãnh Thần bất đắc dĩ gật đầu, xem ra tối nay anh không thể trở về Quỷ Uyển được. Quỷ Uyển. Nghe lời dặn của Tống Lãnh Thần, Chu Tịnh Sơ lên phòng anh và chờ đợi. Nhưng cô lại không dám lên giường mà chỉ ngồi trên sofa, từng giây từng phút trôi qua, vậy mà vẫn không thấy anh trở về. Màn đêm buông xuống, gió lạnh cũng bắt đầu thổi vào cửa sổ, Chu Tịnh Sơ bất giác đưa tay xoa xoa lấy vai, đúng là lạnh thật. Lúc nãy Tống Lãnh Thần đã cảnh cáo, Chu Tịnh Sơ không dám đi lung tung mà cứ ngồi yên và chờ đợi. Mi mắt nặng trĩu, Chu Tịnh Sơ đã không thể chống đỡ nổi. Có lẽ đêm nay Tống Lãnh Thần không về, vậy thì cô không cần đợi anh nữa. Chu Tịnh Sơ nằm xuống sô pha, đôi mi cong vút cụp xuống. Chưa đầy mười giây cô đã rơi vào giấc ngủ an lành. Chu Tịnh Sơ có thói quen xấu, đó chính là hễ buồn ngủ thì sẽ ngủ ngay, cô vốn không thể cưỡng lại sự thôi thúc mãnh liệt ấy. Nửa đêm. Tống Lãnh Thần vốn định ở lại Tống gia nhưng Tống Hoắc vừa từ bên ngoài trở về, nhân cơ hội đó anh liền rời đi. Tống phu nhân không hài lòng, "Trời tối như thế mà con còn đi đâu?" "Mẹ, con còn có công vụ phải xử lý, hiện tại ba đã về rồi, con giao mẹ lại cho ba." Tống Lãnh Thần lên xe, mặc kệ sự ngăn cản của Tống phu nhân. "Con cũng không nên làm việc mãi, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ." Tống Hoắc biết rõ tính tình của Tống Lãnh Thần, anh giống ông, hễ nói là sẽ làm, cũng không ai có thể cản được. Vậy nên ông không khuyên con trai mình ở lại mà thay vào đó sẽ dặn dò một câu khác. Tống Lãnh Thần vui vẻ đáp lời, "Vâng ạ." Không chần chừ gì thêm, anh nhấn ga rời khỏi Tống gia..