Trong một giây phút ngắn ngủi nào đó Chu Tịnh Sơ đã cầu mong rằng người đàn ông bên trong căn phòng kia không phải Trình Ngạn Tiêu, nhưng cho đến khi tiếng nói được phát ra từ miệng của đôi nam nữ thì cô đã chắc chắn được một điều rằng, cô đã bị cắm sừng. "Ngạn Tiêu, nhẹ thôi...!ưm..." "Ngoan, anh thương." Chỉ vài chữ đơn giản nhưng nó lại như một điều gì đó kinh khủng đập vào tai Chu Tịnh Sơ, trống ngực cứ đập liên hồi, hơi thở cũng trở nên dồn dập tự bao giờ. Chu Tịnh Sơ không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trong căn phòng kia không ai khác ngoài Trình Ngạn Tiêu, hắn đã phản bội cô, ở sau lưng cô mà làm ra loại chuyện kinh tởm này! Người cùng hắn ân ái tất nhiên Chu Tịnh Sơ cũng biết, cái giọng điệu đáng ghét đó không ai khác ngoài Chu Cầm Hi. Hóa ra cô đã bị bọn họ chơi một vố khá đau, nếu như hôm nay cô không về thì bao giờ cô mới biết được chuyện này? Chu Tịnh Sơ cảm thấy trái tim nhìn như vỡ vụn, bàn chân cũng chôn tại chỗ, muốn nhấc lên là chuyện hết sức khó khăn. Bên trong phòng lại vang lên âm thanh trầm đục của đôi nam nữ: "Ngạn Tiêu, anh gọi em đến...!vào giờ này, không sợ Chu Tịnh Sơ...!đến bất ngờ sao? Ưm..." Chu Cầm Hi vừa rên rỉ vừa hỏi. Trình Ngạn Tiêu vỗ mông cô ta một cái rồi đáp: "Tịnh Sơ vẫn chưa về, chiều nay cô ấy có tiết trên lớp, em không cần phải sợ." "Anh...!thật gan dạ nha. Tiêu, em với Chu Tịnh Sơ, anh thấy ai tốt hơn..." "Tất nhiên là em rồi, tiểu yêu tinh. Tịnh Sơ rất bảo thủ, thật sự anh không được thỏa mãn gì về cô ấy cả. Yêu nhau ba tháng mà chỉ có nắm tay thôi, anh không muốn đơn thuần như vậy đâu." Chu Tịnh Sơ đứng bên ngoài nghe được những tạp âm ở bên trong, tự dưng cô thấy lòng mình chua chát quá! Không ngờ Trình Ngạn Tiêu lại lấy cô ra so sánh với Chu Cầm Hi, thật ghê tởm. Nghe được sự ăn ý của bọn họ thì Chu Tịnh Sơ đoán chắc đây không phải lần đầu của cả hai, nếu như thế thì điều đó có nghĩa tình trạng lén lút của Trình Ngạn Tiêu và Chu Cầm Hi đã diễn ra nhiều lần rồi. Chỉ là họ giấu cô quá giỏi! Lát sau lại nghe Chu Cầm Hi cất giọng mềm nhũn: "Vậy sao anh còn muốn lấy Chu Tịnh Sơ?" Chu Cầm Hi cất tiếng hỏi, Trình Ngạn Tiêu không đáp lời mà lại vùi mặt vào ngực của cô ta ra sức mút lấy. Chu Cầm Hi không nhịn được thét lên: "Đau quá, anh nhẹ thôi!" "Cầm Hi, anh thích nghe em rên, rên lên cho anh!" Trình Ngạn Tiêu xoa nắn bầu ngực tròn trịa, miệng hắn không ngừng phát ra âm thanh khiến người khác đỏ mặt. "Ưm..." Chu Cầm Hi không nhịn được liền rên rỉ, "Tiêu, sao anh lại muốn lấy Chu Tịnh Sơ mà lại không muốn lấy em?" "Anh có nói là sẽ lấy Tịnh Sơ sao?" Trình Ngạn Tiêu lật úp người Chu Cầm Hi lại, hắn thúc mạnh người từ phía sau khiến người phụ nữ dưới thân không thể im lặng mà thét lên dữ dội. Chu Cầm Hi hài lòng, "Vậy thì...!tốt quá! Bao giờ thì anh sẽ chia tay Chu Tịnh Sơ?" Trình Ngạn Tiêu ngưng lại vài giây, hắn gầm lên: "Anh sẽ không chia tay với Tịnh Sơ, Cầm Hi, từ đầu anh đã nói rồi mà, anh vẫn là bạn trai của cô ấy nhưng là bạn tình của em. Em thấy lén lút thế này không thú vị sao?" "Thú vị, đúng là thú vị thật!" Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên, bầu không khí nóng cũng bất giác hạ xuống vài độ. Không những Trình Ngạn Tiêu mà Chu Cầm Hi cũng bất ngờ khi nghe âm thanh quen thuộc này, cả hai bất thình lình quay sang cửa, lại thấy Chu Tịnh Sơ đang đứng đấy nhìn họ bằng ánh mắt sắc lẹm. Từ nãy giờ những điều mà đôi cẩu nam nữ kia nói đều lọt hết vào tai Chu Tịnh Sơ, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà đi vào. Mặc dù trái tim đau đến vỡ vụn nhưng cô lại không hề khóc, bởi bọn họ không xứng đáng để cô phải rơi nước mắt. Chỉ là cô thấy lòng mình lạnh giá quá, không ngờ cảm giác bị phản bội lại đau đớn thế này, cô không chịu được, thật sự không thể chịu đựng được! Tư thế hiện tại mà Trình Ngạn Tiêu và Chu Cầm Hi đang thực hiện đều thu hết vào đôi mắt to tròn của Chu Tịnh Sơ. Chu Tịnh Sơ thấy cảnh này cũng chẳng đỏ mặt nhưng lại khiến cho đôi nam nữ giật bắn người. Chu Cầm Hi thét lên: "Á..." Chu Cầm Hi vội lấy chăn che lại thân thể, Trình Ngạn Tiêu cũng rút bộ phận đang ***** **** kia ra khỏi hạ thân của Chu Cầm Hi. Vì bị bắt gian tại trận nên hắn có chút nao núng. Trình Ngạn Tiêu đứng dậy rồi vội nói: "Tịnh Sơ, mọi chuyện không như em nghĩ đâu..." "Câm miệng cho tôi!" Chu Tịnh Sơ quát, ánh mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ, "Trình Ngạn Tiêu, không ngờ rằng anh lại làm ra chuyện này sau lưng tôi, uổng công tôi tin tưởng và yêu anh như vậy. Khốn nạn, thật sự rất khốn nạn!" "Tịnh Sơ, em hãy cho anh thời gian giải thích. Anh..." Trình Ngạn Tiêu vẫn chưa nói xong thì Chu Cầm Hi đã chen vào, "Chúng ta đã thế này rồi thì cần gì phải giải thích? Chu Tịnh Sơ, tôi và Tiêu yêu nhau nồng nhiệt như vậy, chị thấy thế nào? Cũng do kinh nghiệm giường chiếu của chị ít quá nên mới rơi vào hoàn cảnh thế này, thật tội nghiệp! Có cần tôi dạy cho không?" Chu Tịnh Sơ cười khẩy, "Chu Cầm Hi, cô đúng là loại phụ nữ không biết nhục nhã, đã làm ra hành động dơ bẩn này mà còn kiêu căng, đúng là rất giống với bản tính của mẹ cô!" "Chị..." Chu Cầm Hi tức tối không nói nên lời, Chu Tịnh Sơ không để cô ta mở miệng đã nói tiếp: "Thật may mắn khi hôm nay tôi được nghỉ tiết, càng may hơn nữa khi tôi đã biết chuyện xấu hổ này của hai người. Trình Ngạn Tiêu, là anh phản bội tôi, sau này chúng ta đường ai nấy đi, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, bởi tôi rất hận anh!" "Tịnh Sơ, em đừng như vậy, anh vẫn còn rất yêu em, anh xin lỗi vì đã làm ra chuyện này, anh đảm bảo trong tương lai sẽ không còn nữa." Trình Ngạn Tiêu muốn tiến về phía trước nhưng đã bị Chu Tịnh Sơ đưa tay ngăn cản, cô khinh thường: "Anh tưởng tôi sẽ ngu ngốc mà tin anh sao! Trình Ngạn Tiêu, tôi khờ dại một lần đã quá đủ rồi, từ hôm nay trở đi chúng ta chính thức không còn quan hệ gì nữa. Hôm nay, là tôi chủ động chia tay với anh, cũng chủ động đá tên khốn nhà anh chứ không phải là anh đá tôi, nhớ kĩ đó!" Chu Tịnh Sơ không muốn ở lại cái nơi dơ bẩn này thêm một giây một khắc nào thêm nên đã xoay người rời đi, Trình Ngạn Tiêu vừa định chạy theo nhưng đã bị Chu Cầm Hi ôm chặt lấy. "Tiêu...!đừng đuổi theo cô ta, cứ mặc kệ cô ta đi." "Tránh ra!" Trình Ngạn Tiêu tức giận nói một câu, tuy nhiên Chu Cầm Hi không nghe theo, cô ta cọ sát bầu ngực vào da thịt Trình Ngạn Tiêu để kích thích hắn. Song cũng đưa tay nắm lấy cương vật ngẩng đầu lên mà nhẹ nhàng xoa nắn, không những thế Chu Cầm Hi còn bạo hơn nữa, cô ta tiến gần về phía bộ phận nam tính kia và đưa miệng ngậm lấy. Chu Cầm Hi dùng lưỡi của mình để khiến Trình Ngạn Tiêu khó chịu, quả thật như thế Trình Ngạn Tiêu đã bị cô ta làm cho đê mê. "Mẹ kiếp!" Hơi thở Trình Ngạn Tiêu trở nên dồn dập, hắn chửi thề một câu sau đó đẩy Chu Cầm Hi lên giường, hắn tách chân cô ta ra sau đó mạnh bạo tiến vào. Chu Cầm Hi chỉ biết thét lên vì quá sung sướng! ....