Editor: Tú Tú
Beta: Ngô Thiên Di
“Cha, con không muốn gặp Diệp Khinh Ngôn, người kêu cô ta đi đi”
Hoàng Mộng Vân nhìn thấy con gái trở về, tức giận đến sắc mặt đỏ hồng, đau lòng ôm cô nói: “Con gái bảo bối của ta lại làm sao, vừa nãy không phải còn tốt à, tại sao lại trở về.”
“Mẹ, Diệp Khinh Ngôn quá đê tiện, vừa nãy con nhìn thấy cô ta cùng Kiều Nghệ dây dưa, con không muốn Kiều Nghệ thấy mất mặt nên không đi tới ngăn lại, ai biết tiện nhân này lại dán lấy anh ấy không cho anh ấy đi, thật tức chết con! Ngày hôm nay là ngày con đính hôn, cô ta còn muốn cướp vị hôn phu của con.” Diệp Uyển San giả tạo làm ra một bộ dáng mảnh mai, nước mắt đã đảo quanh viền mắt.
“Ái chà chà, ông xem một chút lòng tốt của con gái ông làm được đều là việc thấp hèn. Diệp Quốc Minh ông còn muốn giữ cô ta ở lại lễ đính hôn để quấy rối à? Ông không sợ Diệp gia mất mặt hết à?”
Hoàng Mộng Vân ồn ào, đau lòng ôm con gái.
Diệp Quốc Minh chỉ vào Diệp Dũng nói:“ Đi, đem tiểu Ngôn mang về cho ta, nếu như nó không chịu về thì thẳng tay đánh ngất”
“Vâng đại ca” Diệp Dũng nói. Con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Diệp Uyển San đang chảy nước mắt như mưa ở ngò má.
Hoàng Mộng Vân nguýt Diệp Quốc Minh một cái, kết hôn hơn hai mươi năm còn không biết hắn à, làm việc mãi mãi cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của chính mình, dù cho là con gái ruột thịt cũng không ngoại lệ, hắn thuận tiện làm đầy bụng tiền tài bằng lợi ích thương nhân.
“Mẹ làm sao vậy, sắc mặt khônh được tốt.” Diệp Uyển San nhìn mẹ luôn chằm chằm nhìn ba, với một ánh mắt như nhìn người xa lạ, làm cho cô cảm thấy cả người mình lạnh buốt.
“San San, mẹ nói cho con......” Hoàng Mộng Vân nhỏ giọng bên tai con gái thì thầm.
Diệp Quốc Minh vốn muốn trước tiên tìm Lệ thiếu uống trà, không nghĩ tới sự tình bị hắn làm loạn, xem ra Lệ Thiếu Sở là có chuẩn bị mà đến. Bất quá nghi vấn chính là hắn cùng tiểu Ngôn mới quen, quan hệ cũng không phải rất thân, tại sao phải giúp cô ta đến tận nơi đính hôn kiếm chuyện. Lẽ nào trên thương trường đưa tin đều là giả, kỳ thực Tổng giám đốc Lệ Thiếu Sở của tập đoàn Lệ Thị là người thích xen vào việc của người khác?
Diệp Dũng tìm đúng thời gian lặng lẽ chờ bên trong góc, bất đắc dĩ tài xế cũng không rời đi, một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm Diệp Khinh Ngôn. Hắn chỉ có thể chậm rãi tìm cơ hội, nhìn chằm chằm Lệ Thiếu Sở, hắn nghĩ tới vừa nãy Diệp Quốc Minh có nói rõ, tại sao một người đàn ông lợi hại như vậy đối với tiểu Ngôn lại cảm thấy hứng thú, nhìn thế nào thì San San so với cô ấy cũng ưu tú hơn nhiều lần.
Lâm Hiểu cầm chén rượu dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn là trở lại bên người Lệ Thiếu Sở. Nhìn Diệp Khinh Ngôn không có ở đây, hắn nghi hoặc hỏi: “Sở thiếu, Diệp tiểu thư đi đâu vậy? Muốn tôi đi tìm một chút ko?”
“Không cần, cô ấy hiện tại khẳng định đang muốn ôn lại chuyện.” Lệ Thiếu Sở nói trước mắt lơ đãng hiện lên mấy phần tình cảm. Vốn là làm xong chuyện không dự định ở lại, đối với Diệp thị mậu dịch cùng tập đoàn thông gia Kiều thị vốn không có hứng thú, ai biết vậy mà lại nhìn thấy chuyện thú vị.
Kiều Nghệ tóm chặt lấy tay Diệp Diệp Khinh Ngôn: “Tôi nói rồi, có một số việc là tôi làm sai, em không chịu tha thứ thì thôi, chỉ cần lần sau gặp mặt vẫn là bạn bè.”
“Kiều Nghệ chúng ta không thể tiếp tục làm bạn bè, từ hôm nay trở đi tôi gọi anh là anh rể, tuy rằng tôi cùng Diệp Uyển San không thân cận, nhưng quan hệ máu mủ là không cách nào thay đổi.” Diệp Khinh Ngôn đầu óc rốt cục cũng nghĩ rõ ràng, nhìn chằm chằm Kiều Nghệ, cũng không suy nghĩ về quá khứ nhiều chuyện không tốt này nữa, tiếp tục dây dưa không rõ với Kiều Nghệ đối với cô một chút đều không có tốt đẹp gì.
“Tiểu Ngôn, em còn muốn chọc tôi tức chết? Rõ ràng ở trong lòng em tôi vẫn còn có địa vị, tiểu Ngôn kỳ thực chúng ta đừng giương cung bạt kiếm, chúng ta ngồi xuống tâm sự, em gần đây sống như thế nào có tốt hay không......”
Kiều Nghệ lại bắt đầu làm “Người lương thiện”, Diệp Khinh Ngôn thật sự là chịu đủ lắm rồi, nhìn bọn họ thân thiết đính hôn, trên mặt không nhịn được ý cười, hướng về phía các khách mời bắt tay hỏi thăm ở lễ đính hôn. Thật sự không thể nhẫn nại, cô kéo váy lộ ra giày cao gót, đá hắn một cước, tức giận nói: “Kiều Nghệ, sau này anh đừng làm phiền tôi nữa”
Bị đau Kiều Nghệ lúng túng không để ý tới đuổi theo Diệp Khinh Ngôn, ngồi chồm hỗm xuống xoa đầu gối, nhìn cô chạy trối chết, trong lòng tựa như có tảng đá ngăn chặntự lẩm bẩm: “Tiểu Ngôn, tôi không phải cố ý thương tổn em.”
Cuối cùng cũng coi như có thể thở phào một hơi, Diệp Khinh Ngôn vừa nãy phát tiết xong, đem làn váy buông ra, ánh mắt nhìn mọi người mọi người, khi cô ở trong đám người nhìn thấy bóng ngườiLệ Thiếu Sở, trái tim cô lại trở nên hưng phấn. Không ngờ bị một người đàn ông va vào một cái, trên lễ phục có dính rượu sâm banh.
“Thật xin lỗi Diệp tiểu thư.” Người đàn ông trung niên nói.
Không sao, tôi vào phòng rửa tay rửa một chút là tốt rồi.” Diệp Khinh Ngôn nhìn thấy đối phương thái độ rất lễ phép, cũng không tiện nói gì, bất đắc dĩ đem lễ phục bị bẩn vào phòng rửa tay, muốn hắn nhìn thấy trước hết phải làm sạch sẽ mới được.
Diệp Dũng nhìn chằm chằm thân ảnh cô, không nháy mắt liền tiến vào, trông thấy tiểu Ngôn đi vào phòng rửa tay, ông ta đứng bên ngoài móc một điếu thuốc ra châm lên, cẩn thận cảnh giác quan sát chung quanh.
Nhìn chằm chằm lễ phục trong gương, quả thật rất đẹp, trong lúc thử áo không cảm thấy, hiện tại mới phát hiện ra thực rất đẹp. Diệp Khinh Ngôn nghĩ đến ánh mắt lúc đó của Lệ Thiếu Sở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lúng túng dùng hai tay che lại, nói một mình: “Diệp Khinh Ngôn, ngươi đừng có háo sắc phạm vào, người ta là tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thị đấy.”
“Tiểu Ngôn.”
“Ngôn ngô.....”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
128 chương
21 chương
101 chương
45 chương