Sủng Phi
Chương 69
Hình như Sầm Mặc không khống chế được mình, nhưng vẫn hít sâu một hơi thở không để cho Chung Linh thành công.
Mặc dù chịu đựng không muốn phát tiết ra ngoài nhưng có chút khó khăn, nhưng cái loại hưởng thụ cực hạn như thế cũng làm Sầm Mặc hết sức yêu thích. Không thể không nói, cơ thể Sầm Mặc có thể khống chế được dục vọng này, chẳng những đưa đến một sự hưởng thụ khác thường cho thân thể, đồng thời cũng thỏa mãn tâm lí của hắn.
Nhìn Sầm Mặc không có chút phản ứng, Chung Linh không nhịn được liền vặn vẹo cái hông của mình đồng thời ở phía dưới cũng bắt đầu có ý thức co rụt lại.
Mà Sầm Mặc đang từ từ hưởng thụ thì những động tác này đã thiếu chút nữa làm hỏng bao công sức của hắn, cũng may bởi vì tư thế của cơ thể mà mức độ động tác của Chung Linh cũng không quá lớn vì vậy cũng để nàng được như ý.
“Nàng đang nóng lòng sao còn không chịu thừa nhận.” Sầm Mặc đưa tay kéo đối phương lên để cho hai người đối mặt với nhau.
Sầm Mặc vẫn thích tư thế này, có thể ngồi đối mặt với Chung Linh thì mới biết được cảm giác được bộ phận ở dưới đang chôn vù trong thân thể của nàng, hai người cùng quấn quít với nhau.
Tất nhiên, Chung Linh cũng đã quen với tư thế này rồi, sau khi ngồi dậy liền điều chỉnh tư thế của mình, khi nào đạt tới trạng thái thoải mái nhất mới bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa đứng lên.
“Buông lỏng một chút.” Sầm mặc không nhịn được bóp ngực mềm mại của nàng một chút, nàng có muốn cho mình sớn đi ra không?
Chẳng qua Sầm Mặc chỉ bóp một cái nhưng không ngờ lại có hiệu quả như vậy, ngược lại Chung Linh không tử chủ được co rust lại một cái.
“Hoàng thượng lại muốn gây sức ép cho thần thiếp sao?” Chung Linh trợn tròn nữa con mắt nhìn hắn, đôi mắt quyến rũ như tơ.
“Được, nàng giày vò ta tốt lắm.” Hiểu ý đối phương, Sầm Mặc cũng cố rộng rãi nói tới, chẳng qua động tác trên tay không chậm, vừa lên một chút lại đồng thời tiến công.
Thường với cái tư thế như vậy đã để cho Sầm Mặc đạt tới khoái cảm cao nhất, mà bây giờ ngón tay còn không thành thật đùa giỡn ở khắp nơi, để cho Chung Linh không làm được chuyện xấu, còn không có cách nào nhúc nhích khi ngồi trên người hắn.
Thấy Chung Linh cũng thành thật bỏ bộ dáng đó xuống, Sầm Mặc mới tha cho nàng, trực tiếp đè nàng ở trên người liền thực hiện động tác của mình lên.
Một đêm này, không biết Sầm Mặc muốn nàng bao nhiêu lần mà kết cuộc của trận này qua ngày hôm sau đã để nàng đau dứt không ngớt.
“Nương nương, như vậy mới thoải mái một chút.” Vân nhi vừa xoa bóp vừa hỏi thăm Chung Linh.
“Uhm, hơi dùng lực một chút.” Chung Linh lười biếng nằm ở trên giường không chịu nhúc nhích.
“Nương nương, càng ngày hoàng thượng càng sủng ái nương nương.” Vân nhi không nhịn được cười trộm nói, mỗi lần hoàng thượng ngủ lại cung Vân Tường, liền để lại cho nương nương một bộ dáng thê thảm như thế này vào ngày hôm sau.
Nàng ở trong cung nhiều năm, còn có thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Bê cung Hàm Phúc có động tĩnh gì không?” Chung Linh cũng để lời nói của Vân nhi vào trong lòng ngược lại là quan tâm tới Như phi.
“Bẩm nương nương, mỗi ngày Như phi đều không ra cửa lớn, đang ở trong cung ngẩn ngơ cũng không có gì đặc biệt.” Tưởng nhi trả lời.
“Bổn cung nghe nói nước Chu Tước còn dẫn theo thị vệ tới đây ngay từ đầu.” Hình như Chung Linh nghĩ đến lời nói mà Sầm Mặc đã nói với nàng.
“Bẩm nương nương, những thị vệ kia đã bị ghi vào sổ, chỉ cho phép hộ vệ ở lại cung Hàm Phúc, còn không được tùy ý đi lại trong cung.” Mấy ngày nay, Tưởng nhi đã cho người quan sát cung Hàm Phúc đối với chuyện này nô tì có chút không hiểu, “Nô tì không hiểu tại sao hoàng thượng lại cho phép thị vệ ở lại trong cung Hàm phúc.”
Hậu cung luôn có thị vệ tuần tra, xuất thân cũng vô cùng trong sạch, mỗi ngày bên trong ngoại trừ những người đi tuần tra thì ở ngoài không cần phải giữ lại, nhưng thị vệ của nước Chu Tước cho dù ngoài mặt có thân phận nổi trội nhưng gia thế lại không rõ, lại không cùng một loại với thị vệ của nước Tử Thần.
“Hoàng thượng làm như vậy đã có dụng ý của hoàng thượng.” Trong hậu cung, cũng không ai có lá gan sẽ gây tội, cộng thêm những người thị vệ này, thì hoàng thượng đã cho người giám sát bọn họ, nếu không có động tĩnh gì thì thôi, nếu có gì thì hoàng thượng cũng e sợ một số điều.
Nước Chu Tước chỉ phải bảy người thị vệ tới, một người là đội trưởng, mấy người còn lại coi như có võ nghệ cao cường thì cũng không có những trò gian gì. Bọn họ cũng biết thân phận của mình, nếu hoàng muốn ngủ lại trong cung Hàm Phúc bọn họ sẽ tự động lui ra, trở lại phòng bên ngoài cung để nghỉ ngơi.
Hoàng thượng cho giữ bọn họ lại, hoàng thượng đã quá nhân từ rồi, nếu họ không cảm kích thì ngày sau hoàng thượng cũng sẽ đứng trên đại nghĩa mà xử lí.
“Nếu Như phi nương nương dẫn theo người tới, ở trong vẫn cứ âm thầm gọi Như phi nương nương là công chúa, có phải không hợp với lý lẽ hay không?” Tưởng nhi liền nghĩ tới một chuyện, “Hơn nữa bọn họ còn đánh chửi kiêu căng đối với thái giám cung nữ của nước Tử Thần chúng ta.”
Nếu Như phi không biết nhìn xa trông rộng, sau này còn ở nước Tử Thần, còn đối với người nước Tử Thần phân biệt rõ như vậy ngày sau sao có thể có được lòng người.
“Bên cung Trọng Hoa thì sao?”
“Ngược lại, tính tình Huệ phi rất hiền hòa còn dẫn theo hai nha hoàn, cũng dặn dò người của mình chung sống hoàn thuận với người của nước Tử Thần.” Nếu đưa hai người ra so sánh thì thủ đoạn của Huệ phi cao hơn.
Mặc dù Như phi có chút lỗ mảng, ngu xuẩn nhưng Chung Linh cũng không dám xem thường, khó mà nói chính nàng đã cố ý bày ra bộ dáng hạ thấp cảnh giác như vậy.
“Trước hết cứ như vậy đi, cứ dặn người của chúng ta quan sát cho kĩ.” Chung Linh từ trên giường ngồi dậy, “Ôm An nhi tới đây, Bổn cung muốn chơi với hắn một chút.”
Mặc dù Huệ phi vừa tới, hoàng thượng nể tình nên ngủ lại thêm mấy ngày, nhưng nửa tháng sau hắn liền xóa bỏ những đổi xử đặc biệt với các nàng, cũng bắt đầu đi đến chỗ những Phi tần khác.
“Ngược lại, Bổn cung lại xem thường những người trong hậu cung.” Như phi lạnh lùng cười một tiếng, nàng phái ngươi đi kêu hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại nói có an bài khác, hiển nhiên đã bị hồ ly tinh nào quyến rũ đi.
“Nương nương không nên nóng lòng, hoàng thượng cũng không muốn vì người mới à lạnh nhạt người cũ nên lúc này mới cự tuyệt nương nương.” Ở một bên Thanh Đồng khuyên nhủ nương nương, “Không phải mấy ngày trước hoàng thượng vẫn thường ngử ở chỗ nương nương sao?”
Nghe Thanh Đồng nói như vậy, Như phi mới buông lỏng xuống một chút, “Thời điểm Bổn cung vừa tới hoàng thượng vẫn thường hay ngủ ở chỗ ta vài ngày nhưng hiện tại xa ra có đi mời hoàng thượng cũng không tới.”
Ở trong lòng Thanh Đồng chợt toát mồ hôi, hoàng thượng là người nào, cũng không phải là Phò mã của nước Chu Tước, sao có thể nghe theo tâm tư của nữ nhân sai khiến.
“Đi hỏi rõ cho Bổn cung xem tối này hoàng thượng ngủ ở chỗ nào.” Nàng cũng xem một chút Phi tần trong cung này có bản lĩnh gì.
“Thưa công chúa, hôm nay hoàng thượng ngủ ở chỗ Trầm mỹ nhân.” Phúc nhi nhẹ giọng trả lời, e sợ đã quấy nhiễu Ôn quý nhân chọc nàng tức giận.
“Đã biết.” Ôn quý nhân thở dài một cái, nàng đã đủ cấ giải từ lâu nhưng đã lâu hoàng thượng vẫn chưa đến Hàn Yên các của nàng, vốn tưởng rằng hai vị công chúa đến sẽ liền nhớ tới nà, nhưng hoàng thượng vẫn luôn bất mãn trong lòng, nên đã đến chỗ của Trầm mỹ nhân.
Nhìn chung mỗi tháng hoàng thượng sẽ theo thứ tự từ phân vị cao xuống thấp, tìm nơi mình thích đi, hôm nay hoàng thượng qua chỗ nàng, không phải cố ý lạnh nhạt mà không để mình ở trong lòng.
Nhưng trong lòng nàng cũng biết, hoàng thượng vẫn không có buông tha cho nàng, chỉ là cố ý trừng phạt hành dộng lần đó của mình thôi. Không cần phải chọc giận hoàng thượng, vẫn có thể có biện pháp cứu vãn.
Ngày thứ hai, thời tiết nóng như vậy Ôn quý nhân tự mình làm một ít thức ăn ngọt đưa đến Dưỡng Tâm điện nhưng bất ngờ bị chặn ở cửa.
“Thần thiếp sẽ chờ ở ngoài này.” Đối với sự ngăn cản của Lâm Anh, Ôn quý nhân cũng không cảm thấy bất ngờ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi đứng tại chỗ.
Mặt Lâm Anh vẫn không thay đổi đứng ở vị trí của mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn ngày một chút. Mặc dùn không phải là giữa mùa hè nhưng mặt trời đã chạm đáy từ lâu cũng làm cho người khác không chịu nỗi.
Đợi đến khi Chung Linh nhận tức tin Ôn quý nhân đến Dưỡng Tâm điện, nàng chỉ cười một tiếng, chỉ là một âm mưu mà thôi.
Xem như tất cả mọi người đều biết Ôn quý nhân dùng khổ nhục kế, hoàng thượng vẫn tha thứ cho nàng nhưng ngày đó vẫn phải đi Hàn Yên các, tuy rằng đến chăm sóc thân thể của nàng nên cái gì cũng không làm, nhưng tất cả mọi người đều hiểu vị trí của Ôn quý nhân ở trong lòng hoàng thượng đã trở về.
“Có phải hoàng thượng đau lòng vì Ôn quý nhân?” Chung Linh ôm ngực Sầm Mặc, hơi nghiêng đầu hỏi.
“Trẫm chỉ đau lòng vì Linh nhi.” Sắc mặt Sầm Mặc vẫn không đổi trả lời.
Chung Linh cười hì hì một tiếng, xẹt tới nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái: “Thưởng cho hoàng thượng.”
“Phần thưởng ấy nàng cũng lấy ra được.” Sầm Mặc có chút bất mãn vì mình không được yêu cầu phần thưởng.
Tại sao Chung Linh nghe thấy chuyện đó, rồi cũng không vì chuyện đó mà tức giận, rồi ngược lại còn được sủng ái bởi vì nàng và hoàng thượng đã thương lượng cùng nhau rồi.
Chung Linh làm hết sức để thay đổi ánh mắt của mọi người, Sầm Mặc cũng không cố ý phải bày ra sự giả tạo sủng ái, coi như tất cả mọi người biết, người hoàng thượng sủng ái nhất chính là Hoàng quý phi nhưng hoàng thượng không cần phải sủng ái một mình Hoàng quý phi như vậy, thì lòng căm thù của các nàng đối với Chung Linh cũng không nhiều.
Vào thời điểm này. cũng sẽ có những người khác lộ ra chân tướng.
Theo dự tính bên trong, người không vừa lòng đầu tiên chính là Như phi.
“Nương nương, người không muốn làm chút gì sao?” Nữa tháng liền, hoàng thượng cũng không có túc ỏ cung Hàm Phúc mặc dù buổi chiều có đi gặp xem, nhưng Như phi cũng không phải chỉ muốn xem một chút cuối cùng nàng ngồi không yên chạy tới liền thấy Chung Linh.
“Bổn cung phải làm gì?” Buông ly trà trong tay xuống, Chung Linh có chút khó hiểu nhìn nàng ta.
“Nương nương, nô tì nghe nói nương nương ở nước Tử Thần là người được hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng hôm nay tâm hoàng thượng đều để trên người Trầm mỹ nhân, nương nương không nóng nảy sao?” Nếu Như phi tin tưởng mọi người đều là nữ nhân còn nữ nhân được sủng ái, tất nhiên là không thể nhìn hoàng thượng lưu luyến một Phi tần có phân vị thấp như vậy.
“Bổn cung cũng không có gấp.” Chung Linh cảm thấy Như phi nói trắng ra như vậy có chút buồn cười, “Mặc dù phân vị nàng có thấp chỉ cần hoàng thượng thích là được, vậy có liên quan gì?”
“Nương nương.” Như phi có chút không dám tin Hoàng quý phi lại nói ra những lời này.
“Ngươi biết tại sao hoàng thượng lại sủng ái ta nhất không?” Chung Linh đi tới phía trước thăm dò nàng ta, nhẹ giọng nói: “Không phải bởi vì Bổn cung sinh ra hoàng tử mà trước đó Bổn cung là Phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất.”
Nhìn ánh mắt Như phi có chút tò mò, Chung Linh hài lòng cười một tiếng: “Ngươi biết hoàng thượng thích hạng người gì nhất? Xem Ôn quý nhân một chút, Chu Tần một chút các nàng đều có tính tình nhã nhặn, không thích quản lí sự vụ, Bổn cung tự nhận tính tình của mình không tốt như các nàng, nhưng có một cái các nàng cũng không sánh được hơn ta.”
Đúng, Chu Tần và Ôn quý nhân đều có tính tình nhã nhặn ôn hòa, nhưng các nàng lại thua Hoàng quý phi ở điểm nào?
“Hoàng thượng thích nữ nhân không ghen tị.” Chung Linh nghiêm mặt nói giấu ý cười sâu sắc ở phía sau, “Chưa bao giờ Bổn cung ở trước mặt hoàng thượng mà tranh giành tình cảm, dù là Chu Tần ngoài mặt nhìn bộ dáng rất lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt hoàng thượng cũng không giấu được tâm sự có lẽ cũng vì lẽ đó mà bây giờ nàng chỉ là Tần mà thôi.
Nhìn ánh mắt Như phi nửa nghi nữa tin, Chung Linh tiếp tục nói: “Ngươi nhìn lại Ôn quý nhân đi, trước đó và ngày còn để cho muội muội tốt thay thế chỗ nàng ấy thị tẩm, hoàng thượng cũng không có tức giận, Bổn cung cũng chỉ trừng phạt cho có lệ, ngươi cho rằng nguyên nhân là gì?
“Nhưng không phải Ôn quý nhân đã ngất ở cửa Dưỡng Tâm điện sao, sao lại nói hoàng thượng không tức giận.” Như phi cau mày hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
240 chương
53 chương
18 chương
53 chương
60 chương