Sủng phi " new"
Chương 156 : Lợi ích
Edit: Linh Sờ Tinh
“Điện hạ”. Hách Liên Chương thấy Tông Chính Lâm mặc thường phục ung dung bước vào, vội đứng lên cúi người hành lễ.
“Sao, trà không ngon?”. Tông Chính Lâm cũng không vội cho ông ta đứng lên, liếc thấy chén trà nhài Mộ Tịch Dao “dụng tâm” pha cho ông ta vẫn còn hơn nửa.
Xem ra Hách Liên gia chủ thực sự không thưởng thức tay nghề pha trà của Mộ Tịch Dao.
Hách Liên Chương đang cúi đầu ngượng ngùng không biết nên đáp lời như thế nào cho phải, thì đã nghe âm thanh điện hạ ngồi xuống , sau đó cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhàn nhạt cho ông ta đứng thẳng dậy.
“Lần này Hách Liên đại nhân đến, hình như câu nệ hơn so với trước đây. Hai ngày nữa Viện phán của Ngự y viện sẽ đến phủ ta khám lại. Đại nhân vội vàng chạy đến để dò xét Chính phi vào lúc này là vì sợ bản điện hạ ta đây chưa thèm đợi kết quả của thái y viện đã vội vàng ức hiếp Chính phi?”
Hách Liên Chương run lên, cảm nhận rõ ràng sự bất mãn của điện hạ, không ngại mà nói đến việc của Hách Liên gia. Lúc này tốt nhất vẫn nên thành thật nhận sai , thậm chí ngay cả việc trả lời cũng phải cẩn thận.
“Điện hạ, thần, thần có tội”. Hách Liên Chương bất đắc dĩ, chậm rãi quỳ gối xuống, cúi người khấu đầu. Cứ hạ thấp thái độ chịu thua trước đã, chỉ mong có thể giảm bớt chút tức giận của điện hạ cũng tốt.
“Hả? Bản điện hạ ta đây còn tưởng Hách Liên đại nhân đã nắm được thắng lợi trong tay, ngay cả đồ cưới cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bản điện hạ qua phủ đón người?”
Trán Hách Liên Chương đã lấm tấm mồ hôi, Hách Liên gia quả là đã chuẩn bị xong đồ cưới cho Hách Liên Uy Nhi, điện hạ nói như thế cũng chính là hỏi tội.
“Mong điện hạ thứ tội. Do thần bị quỷ ám mới làm chuyện hồ đồ. Tội thần cam nguyện lĩnh phạt”.
Tông Chính Lâm hừ lạnh, nhận phạt? Có rất nhiều cơ hội.
“Ngươi cho rằng chút tâm tư này của Hách Liên gia không có ai đoán được sao? Chuyện của hoàng tử phi, Hách Liên gia bị liên lụy một cách vô cớ. Nhưng nếu không phải bị người ám toán, vậy các người định làm gì với Hách Liên thị?”
Hách Liên Chương bị câu hỏi tưởng chừng như vô ý của Lục điện hạ khiến cho á khẩu không biết trả lời như thế nào. Không cần biết là “ tâm tư” hay là “ ý định” như thế nào, nếu ông ta thực dám nói ra thì cả nhà sẽ phạm tội chết, tài sản bị tịch thu ngay lập tức. Nguyên Thành Đế vẫn còn khỏe mạnh, thế mà gia tộc ông ta đã dám mưu đồ hậu vị cho đời sau, chẳng khác nào là có dã tâm với thánh thượng. Cho dù ông ta có gan mưu tính thì cũng không dám nói nửa lời trước mặt Lục điện hạ.
Tông Chính Lâm vẫn giữ giọng nói lạnh như băng, thấy ông ta đã có vẻ sợ mới bỏ qua không nói nữa. Hách Liên Chương vẫn còn có chỗ dùng tới, tạm thời để ông ta ở bên ngoài thu hút sự chú ý của người khác cũng tốt.
“Chính phi của bản điện hạ đã vào phủ hoàng tử, không phải ai muốn hãm hại thế nào cũng có thể dễ dàng đắc thủ. Riêng điều này, Hách Liên đại nhân cần phải nhớ kỹ ”.
Thân thể của Hách Liên Chương càng cúi thấp hơn. Lời này của điện hạ nói ra khiến hắn nửa vui nửa buồn.
Mừng vì điện hạ nói “Không phải ai cũng có thể dễ dàng hãm hại được”, đương nhiên đây là chỉ kẻ dật dây sau lưng điện hạ, không thể đạt được mục đích. Lục điện hạ đã nói như thế đương nhiên là sẽ bảo vệ Hách Liên Mẫn Mẫn bình yên vô sự. Chuyện được xử lý thì đương nhiên Hách Liên gia sẽ thoát được lần này.
Lo là lo cho Hách Liên gia, thật là châm chọc, bọn họ cũng là một trong số “ai” kia. Việc thế gia tranh đấu nhau, rơi vào tay điện hạ quả nhiên là mất một cái giá quá đắt.
“Lúc nào Hách Liên đại nhân rảnh rỗi, không ngại cũng nên cẩn thận tính toán lại đi. Hách Liên gia còn muốn cái vị trí hoàng tử phi này hay không? Công việc triều chính còn rất nhiều chuyện, nếu Hách Liên gia không coi nó vào mắt, thì vẫn còn rất rất nhiều người đang xếp hàng chờ cơ hội”.
Hách Liên Chương nằm phục trên mặt đất, thân thể run lên, hoảng sợ vô cùng. Ý của Lục điện hạ đã rõ ràng, nếu Hách Liên gia không có lời giải thích thuyết phục rõ ràng thì chuyện này không cần thương lượng nữa.
Lăn lộn trong chốn quan trường hơn nửa đời người, lên được đến vị trí Hình bộ thị lang, đương nhiên đầu óc của Hách Liên Chương không tệ. Mặc dù tình huống lúc này không được như ý, nhưng nếu nắm lấy cơ hội náy tỏ ý thuần phục điện hạ, thì không chỉ có thể tránh được một kiếp, mà còn có thể an ổn đi theo điện hạ trẻo lên càng cao.
Lợi ích trước mắt và lợi ích lâu dài thì không cần phải đem ra so sánh . Lúc này hi sinh chút lợi ích nhỏ, đợi khi Lục điện hạ… Đến lúc đó, gia tộc Hách Liên chẳng phải sẽ trở nên vô cùng hiển hách sao? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, thần sắc của Hách Liên đại nhân cuối cùng cũng đã hòa hoãn hơn trước.
Sau đó, đương nhiên là thuận lý thành văn. Hách Liên Chương đem quyết định bày tỏ thành quyết tâm. Được ăn cả ngã về không, đem lợi ích của Hách Liên gia buộc chặt vào phủ Lục hoàng tử.
Tông Chính Lâm bình thản ngồi đó, trên mặt không chút biến hóa, chỉ hợp lên tiếng bày tỏ thái độ vào lúc thích hợp, nhìn lão hồ ly Hách Liên vội vã chuyển hướng theo chiều gió khác.
Cuộc trò chuyện này liên quan đến tiền đồ của Hách Liên gia tộc, dưới sự dẫn dắt của Lục điện hạ cuối cùng cũng được định đoạt. Kết quả mà Mộ Tịch Dao mưu đồ , cũng coi như công thành viên mãn.
Hai người nói chuyện ở thư phòng hơn nửa canh giờ, mãi đến khi Lục điện hạ khẳng định chắc chắn thì Hách Liên Chương mới thở phào một hơi, sau lưng mồ hôi đã ướt áo.
Tính tình của vị chủ tử này thật sự không dễ hầu hạ, lần này Hách Liên gia đã được bảo vệ, nhưng thực tế cũng tổn hại không ít. Lục điện hạ chỉ lạnh nhạt bày tỏ thái độ, nhưng lợi ích được từ tay hắn cũng đủ cho bất cứ thế gia nào ở Thịnh Kinh đỏ mắt. Mất quyền khống chế mấy đạo kinh doanh đường thủy, Hách Liên gia tộc mất trắng bảy phần chứ không ít.
May mà sau này vẫn còn cơ hội xuất đầu, nếu không thì Hách Liên gia sợ là sẽ chịu nội thương nặng, mà ông ta thì không thể gánh nổi.
Hách Liên Chương vụng trộm lau mồ hôi trên trán, cuộc nói chuyện này còn căng thẳng hơn cả buổi thẩm vấn của Hình bộ. Lòng dạ của Lục điện hạ quá thâm sâu, thật sự khiến ông ta không dám phân tâm.
Cứ tưởng rằng lần này là có thể một bước lên mây, không ngờ lại thua thê thảm! Một đòn này, suýt nữa làm Hách Liên gia lật thuyền, đến cùng là thế lực phương nào đứng đằng sau đây?
Tảng đá trong lòng rơi xuống, cuối cùng thì Hách Liên Chương cũng có thể dồn lực đi điều tra chuyện này.
“Nhanh vậy mà đã đàm phán xong rồi ?”. Mộ Tịch Dao cầm tay Tông Chính Lâm, vin vào hắn để đứng lên.
“Đi ra ngoài dạo một chút”. Nghe Điền Phúc Sơn bẩm báo, đoạn thời gian này Mộ Tịch Dao có giảm bớt đi lại một chút. Chắc chắn là cái tính lười biếng lại nổi lên , muốn kéo dài chính sự.
“Lúc rời kinh bản điện hạ đã dặn như thế nào, Kiều Kiều có nhớ không?”. Cho người trông coi nàng, mỗi ngày đi lại một chút, nàng lại ỷ vào thân phận, ép người hầu hạ ở Đan Như Uyển không ai dám lên tiếng.
Tông Chính Lâm nửa ôm nửa dìu nàng, cho lui hơn nửa số người hầu, chỉ để lại Vệ Chân và Mặc Lan đi xa xa phía sau. Lúc này không có ai xung quanh, Mộ Tịch Dao sẽ không thấy mất thể diện, đúng lúc có thể xử lý cái tính lười biếng của nàng.
Mộ Tịch Dao bị hắn chậm dãi dìu đi về phía trước, nghe xong lời của Tông Chính Lâm thì cảm thấy có chút không đúng, tay trái lập tức khoác lên tay hắn, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng ngang nhiên xông qua.
Đang định dùng mỹ nhân kế để thoát thân, lại bị boss đại nhân minh mẫn nhìn thấu.
“Nhìn đường. Thân thể nặng nề cũng đừng để bị giày vò”. Lục điện hạ nghiêm khắc dạy dỗ.
Mỗi lần Mộ Tịch Dao khoác tay hắn , là lần đó có chuyện lừa gạt chơi xấu, chưa từng thấy nàng có chiêu nào mới cả. Lúc này, hai người đi trên con đường nhỏ trải đá xanh, tối qua trời mưa, đã có chút trơn nên phải chú ý, nàng lại xông về phía hắn, mắt chẳng thém để ý dưới chân gì cả.
Mộ Tịch Dao thấy boss không dễ bị lừa, đôi mắt đen nhánh xoay tròn, bàn tay nhỏ tự động chui vào trong ống tay áo rộng của Tông Chính Lâm. Nhè nhẹ phủ lên bắp tay rắn chắc của hắn, muốn làm loạn.
Boss ơi, trước khi đi ngài càm ràm dặn dò nửa ngày trời, biết bao chuyện linh tinh nhỏ nhặt, làm sao thiếp có thể nhớ rõ hết được? Thiếp cũng không phải là máy, không trả lời được mới là chuyện thường.
“Chỉ có chút tham ngủ thôi. Mặc Lan có thể làm chứng”. Nha đầu kia nhất định phải thông minh một chút, đừng có bị uy danh của hắn dọa sợ mà nói hết ra.
“Bản điện cần gì phải gọi người của nàng để chứng thực? Nàng nói xem Điền Phúc Sơn có dám thay nàng lừa gạt ta không?”. Tông Chính Lâm bắt bàn tay quấy rối của nàng ra, cầm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nếu không phải là không đúng lúc, thì sự dịu dàng này của nàng quả là có một tư vị khác. Lục điện hạ tạm thời đè nén sự rục rịch trong nội tâm xuống, tiếp tục nghiêm khắc dạy dỗ Mộ Tịch Dao.
“Cái thai này vốn đã chịu nhiều dày vò, nếu nàng không nghe lời ngự y, chịu khó đi lại một chút, đến lúc chuyển dạ đau đớn rồi phát giận lung tung thì Kiều Kiều đợi để bị thu thập đi”. Tông Chính Lâm nhớ tới lần đầu nàng sinh con, khiến cho phòng sinh gà bay chó chạy, sắc mặt lạnh đi vài phần.
Lần này nếu nàng lại dám càn quấy, không nghe ma ma chỉ dẫn thì hắn sẽ cho nàng chịu đủ dạy dỗ mới thôi.
Mộ Tịch Dao thấy thủ đoạn của mình không có hiệu quả, ngược lại còn khiến cho sắc mặt của Lục điện hạ càng ngày càng xấu,nàng vội sửa chữa, đổi trò khác đối phó với tính tình của boss.
“Ai ôi!”. Mộ Tịch Dao kêu một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại, đôi mày nhăn lại có thể kẹp chết cả con ruồi.
Tông Chính Lâm bị bất ngờ , hoảng sợ, nhanh chóng ôm nàng vào ngực, vẻ mặt lo lắng.
“Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?”. Sao đột nhiên lại đau đến mức kêu thành tiếng.
Sốt ruột như thế thì đương nhiên những lời dạy dỗ muốn nói sẽ bị ném ra sau đầu.
“Hạt cát rơi vào mắt, đau”. Giọng Mộ Tịch Dao như khóc đến nơi. Không dám giả bệnh nặng, nếu làm hắn tức giận thì được chẳng bằng mất. Mấy cái bệnh vặt vớ vẩn thì còn có thể tin.
Nghe nàng nói chỉ là có hạt cát bay vào mắt, trái tim nôn nóng của Lục điện hạ từ từ dịu xuống. Cũng may, không phải là con làm sao. Chỉ sợ gặp chuyện ngoài ý muốn, sinh non là chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Tông Chính Lâm đang muốn trấn an mỹ nhân đang nhăn mày, lại thấy Mộ Tịch Dao không để ý, giơ bàn tay nhỏ lên.
Nàng thật là! Tông Chính Lâm bất đắc dĩ, kéo bàn tay đang muốn dụi mắt xuống, “Ngoan, thổi hạt cát ra là được, đừng dùng tay kẻo làm mắt bị thương”.
Mộ Tịch Dao cố gắng kéo mặt, hiện vẻ khổ sở muốn khóc. Trong lòng lại hối hận vạn phần. Sớm biết kiểu diễn xuất bạch liên hoa này khó như thế, thì nên tìm cớ khác để khiến boss phân tâm thì hơn.
Cảm nhận được khuôn mặt của Tông Chính Lâm muốn tới gần, tay muốn vạch mí mắt nàng ra, Mộ Tịch Dao lập tức cuống quýt, vội vàng nhào vào lòng hắn, quên luôn chuyện muốn lừa hắn.
Đừng đùa, bị boss quan sát, nhìn thấy cái tròng mắt trắng dã ở cự ly gần thì dù đó có là hành động yêu thương chăm sóc, Mộ Tịch Dao cũng không muốn bị Tông Chính Lâm nhìn thấy. Dù cho hắn thực có thể tiếp nhận, nhưng những hình ảnh bất nhã như vậy, bớt được càng nhiều càng tốt.
“Hết đau rồi, hết đau rồi”. Tiểu nữ nhân lắc đầu như cái trống bỏi, một lát sau, thì ngửa đầu cười hí hửng nhìn hắn, sự thay đổi này làm Tông Chính Lâm lập tức hoàn hồn.
Nhìn kỹ lại vẻ mặt đắc ý của nàng, cười trộm như tiểu hồ ly, Lục điện hạ đã rõ, nàng chẳng qua chỉ là ra vẻ để hắn lo lắng không yên thôi .
Tông Chính Lâm chỉ cần nghĩ một chút là rõ, ý đồ nàng làm thế chẳng qua là muốn lừa dối, không muốn bị phạt mà thôi. Thủ đoạn này thật làm hắn tức giận.
Đang muốn dạy dỗ nàng, lại thấy thần sắc nàng thay đổi, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, tay nàng nắm lấy cẩm bào, buông ra rồi lại nắm chặt.
“Điện hạ lo lắng cho thiếp như vậy, trong lòng ngài có thiếp, thiếp thực vui”. Tay phải Mộ Tịch Dao đặt trên ngực hắn, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe tiếng tim đập. Hành động thân mật này khiến cho Tông Chính Lâm như có chút ngây lại.
Mộ Tịch Dao thấy boss như sắp bốc hỏa, vội dịu dàng dụi vào trong lòng boss, lộ ra chút ôn tình một cách hiếm có. Vốn còn định nói vài lời tâm tình để Lục điện hạ cho qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm được câu nào hay. Cuối cùng đành chọn mấy câu nói thẳng , lại đánh thẳng vào đáy lòng Tông Chính Lâm.
Trong lúc nguy cấp Mộ yêu nữ chỉ có một quyết định : đối với Lục điện hạ là phải đánh đòn tâm lý, cần phải một nhát trí mạng, một cú gõ chuẩn để chuông kêu.
Quả nhiên, đôi khi “biểu hiện tình ý” vẫn có hiệu quả, boss bị nàng giữ chặt, mấy chuyện dạy dỗ cũng thành hư vô.
Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao hiếm khi to gan để lộ tình cảm như thế này, trái tim trở nên tê dại, rất hưởng thụ. Khuôn ngực bị Mộ Tịch Dao chạm vào, càng lúc càng nóng.
Cuối cùng không chống cự nổi công phu của nàng. Năng lực châm lửa rồi lại dập lửa của nàng đúng là vô địch.
Tông Chính Lâm bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành phải nhân cơ hội này mà hưởng thụ sự dựa dẫm của nàng.
“Càng ngày càng nghịch ngợm, nên đánh”. Bàn tay rơi xuống cái mông nhỏ của nàng vỗ hai cái như thật, sau đó động tác này lại thay đổi.
Mộ Tịch Dao vờ giãy dụa, miệng còn không ngừng phàn nàn, “Ai bảo điện hạ dạy dỗ làm chi, nói nhiều đến mức khiến thiếp choáng váng. Dù sao điện hạ cũng đã đã về phủ, tự mình nhìn xem, thiếp sẽ nghe lời”.
Sao nào? Có nói ghê gớm đến đâu thì cũng dễ dàng bỏ qua mà thôi? Trong lòng Mộ Tịch Dao cực kỳ đắc ý. Đối phó boss đại nhân, phải dùng kỳ chiêu,cứ loay hoay trước mặt khiến hắn hoa mắt không rảnh mà ngồi tính sổ mình.
Tông Chính Lâm ăn đủ đậu hủ, thấy nàng đi một lúc, sắc mặt hồng nhuận, bèn ôm người đi đến đình nghỉ mát.
“Thật hiếm khi Kiều Kiều cầu bản điện hạ như vậy. Nếu rảnh rỗi, đương nhiên sẽ ở một chỗ với Kiều Kiều”. Tông Chính Lâm cố ý bẻ cong ý của nàng, thấy nàng chu môi, khóe mặt lộ nét cười.
Lá gan của Tiểu nữ nhân càng ngày càng lớn, dám giả bộ trước mặt hắn. Nhưng mà tính tình vẫn không thay đổi, mặc dù làm bộ, nhưng bề ngoài vẫn là khoa trương vô cùng.
Mộ Tịch Dao ôm cổ hắn, tiếp tục nịnh nọt hỏi, “Điện hạ còn chưa nói cho thiếp, Hách Liên gia đã ra cả vốn gốc sao?”.
Nàng vất cả hết tâm trí, cũng không thể không được gì. Hơn nữa theo tính cách của Tông Chính Lâm, tuy không cố ý mưu tính Hách Liên gia, nhưng nếu thứ tốt đã đưa tới cửa đương nhiên sẽ từ chối.
“Có chút tiền đồ vậy thôi”. Tông Chính Lâm thấy buồn cười. Tiểu nữ nhân không tính toán so đo kết quả, thế thì để tùy ý nàng, để nàng khỏi giữ trong lòng , tiêu tốn tinh thần.
Thật kỳ quái, những sổ sách mà nàng nhận được, ngoại trừ hai con đường thủy có chút đặc biệt, những mục còn lại sao có thể so với những thứ tốt khác? Đồ trong nhà nàng không để vào mắt,lại tốn công từ bên ngoài làm, csi tính khí này, có nên khen nàng là có khả năng quản gia không?
“Mấy đạo đường thủy thương của Hách Liên gia tới tay Kiều Kiều cũng vô dụng, nhưng cửa hàng ở Thịnh Kinh thì có thể lấy chơi tạm”. Giọng điệu này của Lục điện hạ, làm hai người đứng ngoài đình cùng thở dài.
Có phải chỉ cần chủ tử nguyện ý thì ngài cũng sẽ đem việc kinh doanh đường thủy thương cho chủ tử giày vò? Nếu Hách Liên đại nhân biết được, chắc sẽ tức đến hộc máu. Cho dù là cửa tiệm, đó cũng là tiệm trong phố nhà giàu của kinh thành, mỗi ngày kiếm cả đấu tiền. Việc mua bán này mà để Dao chủ tử làm, nhất định lại làm ra mấy thứ đồ chơi cổ quái quý hiếm.
Hai người cùng nghĩ đến Giai Nghệ phường, giá tiền rất cao, đồ vật thì không một cái nào là không tinh xảo, cảm thấy Dao chủ tử quả thực có tài kinh doanh rất lợi hại.
“Cửa tiệm?”. Mộ Tịch Dao tỏ vẻ ghét bỏ. Có một quản sự của Giai Nghệ phường mỗi tháng đến báo cáo công tác đã đủ quấy rầy thời gian thư giãn của nàng rồi, còn nhận thêm một cửa tiệm, nàng không ngu!
“Không muốn cửa hàng, muốn làm ăn đường thủy”. Trong biên giới của Đại Ngụy, phàm là có liên quan đến vận chuyển đường thủy, làm là lãi không lo lỗ. Đạo lý đó đương nhiên nàng biết.
Lục điện hạ muốn một mình chiếm lấy thứ tốt không cho nàng uống canh thịt, không có cửa đâu! Muốn chơi thì phải chơi con đường kiếm tiền một cách quang minh chính đạo, lẽ nào boss cảm thấy nàng chỉ có thể phát đạt ở Thịnh Kinh?
Tông Chính Lâm thấy nàng không vui, như là bị hắn ức hiếp, buồn bực cười ra tiếng, “Kiều Kiều có biết việc kinh doanh đường thủy này làm đến đâu không?”
“Đến đâu?”. Mộ Tịch Dao hỏi với vẻ không quan tâm. Về đâu mà chẳng là không phải buôn bán, chỉ cần có người, còn sợ không kiếm được tiền?
Mặt Vệ Chân giật giật. Dao chủ tử , ngài thật sự là gan to hơn trời. Ngay cả việc vận thủy của sông Cù vùng Giang Nam, nơi nộp thuế nhiều nhất dưới mắt Nguyên Thành đế cũng dám nghĩ đến.
Năm đó Hách Liên phải dùng đến tám phần gia sản của tổ tiên để lại mới được triều đình ân chuẩn, có thể được phân đến nửa phần. kể cả là điện hạ, cũng không dám lộ mặt tham gia. Tất cả đều là làm việc một cách bí mật, dám đứng ra dòm ngó đến vận thủy thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tai mắt của Hoàng đế.
Giờ Dao chủ tử không biết gì, dám hô hoán cho người ta biết là đang chuẩn bị đấu với Nguyên Thành đế?
Tông Chính Lâm sờ cái đầu không thành thật của nàng, cười trêu chọc, “ Nếu Kiều Kiều muốn việc thủy vận của sông Cù, có thể tiến cung diện thánh, bẩm báo trực tiếp với người”.
Mộ Tịch Dao “đứng hình”. Bà nó chứ ,suýt nữa thì đoạt địa bàn, cướp tiền của Nguyên Thành đế rồi! Dám động lên đầu thái tuế, chẳng lẽ gan của nàng to đến mức đó sao?
Đáng thương nhìn Tông Chính Lâm, vẻ mặt như thấy vàng rơi mà không nhặt được . Cái dáng vẻ này khiến cho Lục điện hạ thực vui vẻ.
“Tiền tiêu hàng tháng của Kiều Kiều không đủ sao?”. Nàng muốn lấy đường thủy vận chẳng qua là vì mới lạ, nếu thật sự muốn giao cho nàng kinh doanh, đảm bảo chỉ một hai ngày là buồn chán, vung tay không làm nữa.
Mộ Tịch Dao khinh thường trợn mắt. Nàng không có tiền đồ vậy sao?
Tông Chính Lâm hiểu tâm tư nàng, kiên nhẫn giải thích. “Thương đạo này thông đi Lưỡng Tấn , hành trình đi vể ít nhất mất ba tháng, trên đường có mã tặc ngang ngược, Kiều Kiều lại muốn đi lại với tiêu cục sao?”
Mộ Tịch Dao nghe hắn nói phiền phức như thế, bỏ hẳn tâm tư.
Bà nó chứ, mất công lãng phí một hồi. Đống bạc trắng đi đến nửa đường đều rơi vào túi của ông chủ lớn . Nếu sớm biết Hách Liên gia nghèo như vậy, nàng chẳng thèm hao tổn tâm tư.
Mộ yêu nữ ủy khuất, đương nhiên không để Lục điện hạ thoải mái. Nàng cũng không làm ầm ĩ, chỉ dùng biểu tình vô cùng mệt mỏi nhìn hắn, khiến hắn nhìn mà mắt như bị mê đi, cuối cùng đành tán dương tâm ý nàng.
“Kiều Kiều đã vất vả rất lâu”. Tông Chính Lâm cũng cảm thấy lời này không được tự nhiên, nàng chỉ cần động não, chỉ cần ít linh cảm là có chủ ý, còn càn gì khách sáo với nàng đây. Hơn nữa câu nói này mới thuận miệng làm sao, nếu không thì chắc nàng sẽ không buông tha. “Đường thủy vận không thích hợp, hay là tặng thôn trang ngoại ô kia cho Kiều Kiều để an ủi”.
Trong thôn trang kia đều đồ Mộ Tịch Dao thích, nàng đòi mấy lần vẫn chưa được. Tông Chính Lâm chỉ sợ nàng lấy cớ đi kiểm tra sản nghiệp mà suốt ngày chạy ra ngoài phủ. Hôm nay lấy thôn trang ra, cũng coi như vừa lúc. Đã có thể ngăn được miệng nàng thì cũng không sợ nàng lén chuồn ra ngoài chơi nữa.
Về phần vì sao Tông Chính Lâm chắc chắn Mộ Tịch Dao không có cách nào chạy loạn, chăng qua là hắn đã tính xong, lúc đó nàng cũng không ở Thịnh Kinh, còn có thể đi đâu?
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
10 chương
90 chương
11 chương
41 chương
129 chương
24 chương
76 chương