Sau một đêm chấn động, sáng sớm hôm sau liền truyền đến tin Lương vương và Ninh vương khởi binh tạo phản, cổng phía Tây kinh thành đã bị người ngựa của Lương vương khống chế, các con đường thì bị người của Ninh vương gây khó dễ.Hoàng đế điện hạ nổi giận, hạ lệnh bắt sống hai người lại.Trong giờ phút này, người thích hợp nhất được lựa chọn xác nhận chính là thái tử điện hạ người mới được bỏ lệnh cấm, đạt được nhiều chiến công hiển hách và luôn hành động một cách danh chính ngôn thuận. Thế nhưng vị thái tử điện hạ kia nghe xong thánh chỉ thì mắt cũng không thèm chớp, trực tiếp nói lại với thái giám tuyên chỉ bốn chữ “bệnh cũ tái phát” rồi sai người tiễn thái giám về. Hoàng đế bệ hạ nghe thái giám kể lại đầu đuôi, mặc dù rất tức giận, nhưng tính tình này của Hoắc Dực, người làm cha như ông là rõ nhất, chuyện Hoắc Dực không muốn làm thì không ai bắt hắn làm được, huống hồ so với chuyện hai người Lương Ninh tạo phản thì chuyện này chẳng tính là gì. Hoàng đế không còn cách nào, đành phải mặc kệ, lệnh cho Phiêu Kỵ tướng quân và Trấn Nam tướng quân đi truy bắt hai người Lương Ninh. Trong kinh thành dân chúng bàng hoàng, khắp nơi đều có quan binh canh giữ rất nghiêm ngặt, nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì mọi người đều đóng cửa ở nhà chứ không đi ra ngoài. Ninh vương có phần âm hiểm hơn Lương vương, luôn yên lặng ngủ đông trong bóng tối, sau thế tiến công đầu tiên của Lương vương, hắn dường như bị vây vào trạng thái ứng chiến bị động, nhưng trên thực tế là hắn đã chuẩn bị rất chu toàn, sáng sớm đã chiếm cứ khu vực ngoại thành, còn giăng bẫy để Lương vương trúng kế. Lương vương sau đó đành phải tạm lui về sau, nhưng bên trong thành thì có ngự lâm quân của hoàng đế, ngoài thành thì có quân của Ninh vương, dưới tình thế không thể lui cũng chẳng thể tiến này, Lương vương chỉ còn nước là liều chết một phen, đi tới đánh chiếm cửa thành phía Tây.Trong bốn thành đông tây nam bắc trong kinh thành thì cửa thành phía Tây là nơi có thủ vệ yếu nhất.Tuy nhiên dù thủ vệ có yếu kém đến mấy thì số lượng cũng lên tới cả trăm người, trong lúc đánh nhau, quân của Lương vương đã tổn thất trầm trọng. Không ai biết rằng, trong lúc hai bên Lương Ninh giao chiến hỗn loạn, ở nơi bình yên nhất trong kinh thành là đông nhai, đã có đến một trăm hai mươi tử sĩ biến mất, trong đó có năm mươi người của Lương vương và bảy mươi người của Ninh vương.Mà Lương vương và Ninh vương vì đang tập trung chiếm cứ lãnh thổ của mình, thời thời khắc khắc đề phòng thế công của đối phương và ngự lâm quân, nên tất nhiên không rảnh bận tâm đến khu vực của thái tử, không biết rằng những tử sĩ của mình đã bốc hơi khỏi nhân gian. Hoắc Dực cả đêm không ngủ, đến khi trời tờ mờ sáng mới trở về Thanh Lan Uyển, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy hình ảnh Tam Tư và Hi Nhi đang ngủ say.Hắn nhẹ nhàng đi tới, cởi áo ngoài ra, nằm lên giường ôm Tam Tư ngủ. Lâm Tam Tư sau khi tỉnh dậy, thấy cánh tay của Hoắc Dực đang ôm eo nàng, liền nhẹ nhàng quay lại ngắm hắn ngủ.Đêm qua lúc hắn rời đi thì nàng vẫn chưa ngủ, nhưng vì biết hắn có chuyện gấp phải làm, lại muốn đợi nàng ngủ say rồi mới rời đi, cho nên nàng đành phải giả vờ ngủ. Lâm Tam Tư nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hoắc Dực, ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh lùng của hắn, ánh mắt thâm thúy tựa như vực sâu không thấy đáy kia lúc này đang nhắm lại, khiến cho hắn thoạt nhìn có phần bớt lãnh khốc hơn bình thường, trở nên nho nhã hơn.Ngón tay nàng di chuyển đến lông mày, sống mũi, đôi môi mỏng...mọi vị trí trên mặt nàng đều lướt qua.Chẳng biết từ khi nào mà dung nhan của hắn đã khắc sâu trong lòng nàng, dù hắn có nhắm mắt lại thì nàng cũng có thể nhìn thấy rõ mặt của hắn. Tay đột nhiên bị người ta cầm lấy, sau đó là giọng nói trầm khàn nhưng vô cùng dễ nghe và mê người truyền đến: “Nàng lại không ngoan.” Lâm Tam Tư cười nói: “Điện hạ tỉnh rồi à?” “Ừ.” Hoắc Dực cầm tay nàng rồi đưa lên môi hôn, mắt còn chưa mở mà tay đã luồn vào mái tóc đen của nàng, ôm nàng nói: “Nằm với ta thêm một lúc nữa.” “Thôi, ta đã ngủ cả đêm rồi, điện hạ cứ nằm ngủ thêm chút nữa đi, để ta đi làm điểm tâm cho chàng.” Lâm Tam Tư nói xong thì định ngồi dậy, nhưng lại lần nữa bị Hoắc Dực ôm chặt trong ngực, lúc nàng giãy giụa thì lại bị hắn ức hiếp giữ chặt. “Không phải còn có Lý tẩu sao.” Lâm Tam Tư cười lắc đầu, nàng bị Hoắc Dực áp dưới thân, đón lấy ánh mắt âm trầm của hắn, cắn môi nói: “Đã lâu ta không có nấu ăn, không biết tay nghề có bị giảm đi hay không nữa, với lại bây giờ cũng không có việc gì làm, không bằng ta tự mình đi làm bữa sáng, mọi người cùng nhau ngồi ăn, như vậy mới có cảm giác là một gia đình.” Hoắc Dực ngậm lấy môi nàng, vừa hôn vừa nói: “Ai bảo nàng là không có việc gì làm? Đây không được coi là việc sao?” Lâm Tam Tư giận dỗi nói: “Ta nói nhiều như vậy mà điện hạ chỉ nhớ mỗi câu đó thôi là sao?” Hoắc Dực nhếch môi cười, dáng vẻ vô cùng ranh mãnh, biết rõ còn cố hỏi: “Câu gì cơ?” Lâm Tam Tư đỏ mặt, nói: “Điện hạ đừng trêu ta nữa, thời gian không còn sớm, chàng ngủ thêm một chút đi, kẻo lát nữa lại có việc phải làm.” Lâm Tam Tư nói xong, lợi dụng Hoắc Dực không chú ý, liền xoay người nhảy xuống giường, động tác tuy nhanh nhưng nàng cũng biết là Hoắc Dực đã buông lỏng tay, nếu không thì dù nàng có dùng hết sức lực thì cũng không thể xuống giường được. “Tam Tư, cuối cùng thì nàng cũng coi nơi này của ta là nhà rồi.” Hoắc Dực nghiêng người, tay chống đầu, tư thế quyến rũ không nói nên lời, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.Lâm Tam Tư không có thời gian để ngắm, nàng phải đi nấu ăn rồi. Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng bỗng cảm thấy đau xót, liền đi tới hôn lên đôi môi ấm áp của Hoắc Dực, nói: “Điện hạ, chờ ta nấu xong rồi sẽ lại đây gọi chàng dậy, được không?” Giọng của nàng rất dịu dàng êm tai, khiến Hoắc Dực cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Hắn nhẹ vỗ lên mặt nàng, kìm nén dục vọng trong cơ thể, hôn lên trán nàng một cái, nói: “Tùy nàng, nhưng đừng để cho cơ thể bị mệt.” Kể từ sau khi Lý tẩu trở lại phủ, Lâm Tam Tư không còn chịu trách nhiệm nấu nướng nữa, sau lại mang bầu nên càng không được đến gần nhà bếp.Cho nên lúc thấy nàng đeo tạp dề màu xanh lam xuất hiện ở cửa nhà bếp, những nha hoàn ở đó đều cảm thấy khiếp sợ không thôi. “Lâm lương đễ, mấy việc nặng này cứ để cho tụi nô tỳ làm, người mau trở về nghỉ ngơi đi!” Một nha hoàn lên tiếng. “Đúng vậy đúng vậy! Nơi này toàn mùi khói dầu, người đừng để bị sặc.” Mấy nha hoàn ở đó đều lên tiếng khuyên ngăn, nhưng Lâm Tam Tư chỉ cười lắc đầu. “Lâm lương đễ, người tới đó à!” Lý tẩu đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng liền chạy ra ngoài, trông thấy Lâm Tam Tư thì chỉ khẽ cười, tựa như quay trở lại thời gian mà hai người cùng nhau nấu nướng, “Hôm nay Lâm lương đễ muốn nấu gì cho điện hạ ăn vậy?” Lâm Tam Tư cười nói với Lý tẩu: “Có thịt heo mới không?” Lý tẩu gật đầu: “Có có có! Vừa mới đưa tới thôi, nô tỳ xem rồi, thịt rất tươi.” Lâm Tam Tư nói: “Vậy phiền Lý tẩu mang một ít ra cho ta, sáng nay chúng ta sẽ ăn sủi cảo cho đơn giản.” Lý tẩu biết rõ tay nghề nấu ăn của Lâm lương đễ, sủi cảo nghe thì đơn giản, nhưng Lý tẩu biết nếu là do Lâm lương đễ làm thì mùi vị sẽ không giống bình thường. “Vâng, vậy để nô tỳ đi nhào bột mì.” Lâm Tam Tư nhìn bóng dáng linh hoạt và bận rộn của Lý tẩu thì bất giác nở nụ cười, cuộc sống thế này mới thật sự đáng sống, mặc dù Lâm Tam Tư không phải là một nữ nhân luống tuổi quanh quẩn trong nhà bếp, nhưng nàng vẫn muốn được đích thân nấu ăn cho những người mà nàng yêu thương, tỷ như phu quân của nàng – Hoắc Dực.