Vì vậy, chỉ một lúc, nàng liền hồi phục lại tinh thần, mỉm cười chắp tay: "Tại hạ Qúy Ly, tham kiến Lăng Vương điện hạ, ngưỡng mộ đại danh của điện hạ đã lâu, hôm nay được gặp, vinh hạn vạn phần." Giọng nói có chút quen thuộc. Giống như đã từng nghe thấy trong trí nhớ. Nhưng lại có chút bất đồng, rồi lại có chút tương tự. Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, tựa hồ như muốn từ những gì xa lạ kia tìm ra chút quen thuộc như trong trí nhớ, con ngươi sâu thẳm như chìm vào trong đầm lầy sâu thẳm khó có thể nắm bắt. Cảm giác như có như không, xen lẫn xa cách nồng đậm. Người trước mắt, sẽ là nàng sao. "Ừ." Tô Lăng Trạch thu hồi ánh mắt đầy hàm ý, nhàn nhạt đáp một tiếng, đi tới trước bàn đọc sách, ngồi xuống. " Mạc Ninh, pha trà." Hắn gọi một tiếng, giọng nói lạnh nhạt, trước sau như một trong trẻo lạnh lùng. Quân Lam Tuyết cười nhạt: "Không cần phiền toái, Lăng Vương điện hạ cũng biết mục đích ta tới đây, cũng đã đồng ý bán phủ đệ kia, Qúy Ly hôm nay tới, chính là để ký tên chấp thuận." Vừa nói vừa cầm giấy tờ chuyển nhượng bản thân đã sớm chuẩn bị xong đưa tới. Tô Lăng Trạch không trả lời, chỉ hờ hững đón lấy, ánh mắt đang nhìn đến những dòng chữ cứng cáp có lực, có chút ảm đạm. Không phải chữ viết của nàng. Hắn đặt giấy tờ chuyển nhượng xuống, không nhịn được thở dài một tiếng, bất quá chỉ là giọng nói có phần tương tự, người giống người mà thôi... . Hắn quá mong đợi. Nên đã nhầm tưởng thành nàng. Đang lúc ấy, Dương Thành bước vào thư phòng, trong tay một chén thuốc nóng hổi, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Lăng Trạch, thấp giọng nói: "Chủ tử, thuốc đã sắc xong rồi, ngài nhân lúc còn nóng uống đi." Tô Lăng Trạch gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Cứ để đí trước đi." Quân Lam Tuyết nhìn chén thuốc đen ngòm trước mặt hắn, lòng bàn tay hơi căng thẳng, theo bản năng hỏi: "Lăng Vương điện hạ hôm nay tựa hồ như... Thân thể khó chịu?" Nghe vậy, Dương Thành đứng sau lưng Tô Lăng Trạch giải thích: "A, Qúy công tử hiểu lầm rồi, đây chỉ là một chút bệnh nhỏ trên người điện hạ thôi, cũng không đáng ngại." Quân Lam Tuyết nhìn hắn một chút, do dự một chút, lại nói: "Ách, tại hạ từng có mấy năm nghiên cứu y thuật, nếu Lăng Vương điện hạ không chê, Qúy Ly có thể giúp điện hạ xem một chút." Tô Lăng Trạch có chút kinh ngạc: "Ngươi biết y thuật?" Quân Lam Tuyết cũng khẽ mỉm cười: "Hiểu chút da lông mà thôi." So với Mạc lão, y thuật của nàng như vậy chỉ có thể được coi là da lông mà thôi. Chẳng qua là trong đáy lòng vẫn có một chút tư tâm, muốn xem một chút hắn... Có tốt hay không. Vì vậy cho dù biết Lăng Vương Phủ có thần y Mạc lão, vẫn không nhịn được mà nói như vậy. Bốn năm này, có cái gì nàng chưa từng học qua. Độc, y, hai thứ này đã từng đem lại cho nàng quá nhiều đau khổ, nàng là người không chịu thua, sau khi trúng độc bị người hãm hại, thua bởi loại chuyện như vậy, một lần là đủ, tuyệt đối không muốn phát sinh lần thứ hai. Cho nên sau khi có cơ hội, nàng một lòng quyết tâm tìm hiểu về hai lĩnh vực này. Ban ngày luyện võ, buổi tối tập độc, tập y, Vũ Thú Kình là một huấn luyện viên vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc, vì vậy võ công của nàng bốn năm này có thể coi như là tiến bộ vượt bậc. Bất quá đối với độc dược nàng tương đối tinh thông, mà trung y bác đại tinh thâm, cho dù nàng nghiên cứu thời gian lâu như vậy, cũng chỉ có thể chẩn đoán một ít bênh lí, nếu gặp phải một loại bệnh nặng nào đó, vẫn không có cách nào như cũ. Tô Lăng Trạch ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu nhìn thẳng vào mắt của nàng, nhưng lại nói một đằng đáp một nẻo: "Qúy Ly... sao?"