Bất quá, hắn cũng rất muốn đi mở mang kiến thức một chút người gọi là Gia Cát, có thể lấy một loại thiên tai ra đối phó, sợ rằng cũng là người có thể đảm nhận được cái tên này đi. "Thế nào, Trần nhi đối với đám cường đạo này có hứng thú sao?" Tĩnh Uyên đế không hề bỏ qua đôi mắt chợt lóe lên tia hứng thú của Tô Chỉ Trần, nhu hòa hỏi. Tô Chỉ Trần cười một tiếng, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ phụ hoàng không muốn biết một chút rốt cuộc là người phương nào lại thông minh tuyệt đỉnh như vậy sao? Nhân tài bậc này nếu có thể cải tà quy chính mà nghe lệnh của ta, không thể tránh được sẽ khiến cho quần thần ta có một sự thay đổi lớn." "Ừ." Tĩnh Uyên đế trầm ngâm hồi lâu, vô cũng tán đồng gật đầu một cái: "Ngươi nói không sai, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm đi." Nói xong, hắn có vẻ hơi mệt mỏi phất tay một cái: "Trẫm mệt rồi, các ngươi cũng lui xuống đi." Tô Lăng Trạch nhìn hắn bằng ánh mắt trầm tĩnh, khom người hành lễ: "Nhi thần cáo lui." "Nhi thần cáo lui." Tô Chỉ Trần cũng mỉm cười hành lễ. Mấy năm qua, thân thể Tĩnh Uyên đế tựa hồ càng ngày càng kém, trong hậu cung tranh đấu không ngừng, càng lúc càng lộ liễu, Tĩnh Uyên đế thấy nhưng cũng không nói gì, tân thái tử cũng không lập, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, vị trí thái tử, nhất định sẽ là Thất hoàng tử. Chỉ vì sự sủng ái hiện tại của Tĩnh Uyên đế, chỉ dành cho một mình hắn. Bất quá hết thảy những điều này đối với Tô Lăng Trạch mà nói, cũng không quan trọng. Hắn không cần người nam nhân kia đưa bất cứ vật gì cho hắn, là của hắn, hắn sẽ tự mình, từng chút từng chút, không chừa một chút gì.... Thu hồi lại, toàn bộ. Ra khỏi hoàng cung, một gã thị vệ Lăng Vương Phủ xông tới trước mặt vội vàng hành lễ. Nhìn thấy là hắn, Tô Lăng Trạch liền biết người này là vì chuyện gì mà đến, vì vậy nhàn nhạt hỏi: "Ly nhi thế nào." Tên thị vệ kia thấp giọng nói: "Điện hạ, Vân Ly tiểu thư ở Qúy Hương tửu lâu ăn quỵt một bữa ăn, thuộc hạ giúp thanh toán bạc, khuyên tiểu thư rời đi, tiểu thư không muốn, ngược lại còn muốn đánh chưởng quỹ nơi đó." Nghe vậy Tô Lăng Trạch không thể không than nhẹ một tiếng, vuốt vuốt mi tâm, tựa như rất bất đắc dĩ. Mạc Ninh bĩu môi: "Vân Ly tiểu thư tại sao phải chạy đến Qúy Hương tửu lâu gây chuyện chứ?" Cho tới nay, Vân Ly tiểu thư đều rất nghe lời của điện hạ, không nhõng nhẽo cũng không tùy hứng, sao lại có thể sẽ làm ra tới chuyện tình ngang tàng như vậy. Tô Lăng Trạch một tay xoa ngực, đè ngực khẽ ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Có thể để cho nha đầu này ồn ào, còn có chuyện gì." Dứt lời hắn chuyển sang nói với tên kia: "Đi thôi, đi Qúy Hương tửu lâu." Mạc Ninh bỗng nhiên hiểu ra, chợt lại có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắn răng nghiến lợi. Đúng vậy a, có thể để cho Vân Ly cố chấp làm ra những chuyện không bình thường, thậm chí ầm ĩ đến không quan tâm đến tính cách của điện hạ, còn có thể có chuyện gì, chuyện kia nhất định có liên quan đến Khúc Vô Nham. Mạc Ninh thật đúng là không hiểu, Khúc Vô Nham này có cái gì tốt? Tại sao Vân Ly tiểu thư lại coi trọng hắn? Nghe nói, đó là vì Vân Ly tiểu thư lúc mười hai tuổi đối với Khúc Vô Nham vừa gặp đã yêu, khi đó Khúc Vô Nham người ta cũng đã hai mươi bốn tuổi, dĩ nhiên là không đem lời của một đứa bé để trong lòng. Không nghĩ tới Vân Ly cũng rất chấp nhất, bốn năm trở lại đây trình độ không giảm mà lại tăng, thật đúng là không phải là Khúc Vô Nham thì không lấy chồng. Nhưng Khúc Vô Nham là ai, những năm gần đây nấp trong bóng tối, trừ điện hạ bên ngoài, đem các hoàng tử ra chơi đùa, nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, người nọ liền sống tốt. Vì ý định này của Vân Ly tiểu thư, có trời mới biết điện hạ đẫ tốn bao nhiêu tâm tư. Qúy Hương tửu lâu. Lúc này chưởng quỹ đang bị một thiếu nữ ép ở góc, mặt khóc không ra nước mắt. " Ta nói vị tiểu thư này, tiểu nhân đích thị là không biết vị khách quý kia đi nơi nào a! Cho dù ngài có phá hủy cả cái tửu lâu nhỏ bé này, tiểu nhân cũng chỉ có một câu này thôi."