"Điện hạ, ngài còn chưa hồi phủ à?" Mạc đại hộ vệ giống như đứa trẻ, đi theo sau Tô Lăng Trạch, đuổi cũng không đi. Tô Lăng Trạch không nhìn hắn, cũng không để ý đến hắn, theo con đường đã đi vô số lần trong trí nhớ kia, không nhanh không chậm bước vào trong hẻm nhỏ. Mạc đại hộ vệ lại tới gần lải nhải: "Điện hạ a, ta nghe nói mấy ngày nay các đại thần rối rít thượng tấu, nói bên ngoài núi Thước Kiều của thành đế kinh cường đạo ngày càng hoành hành, lần trước cư nhiên lại cướp cửa hàng Bành gia nhà giàu số một của đế kinh chúng ta đấy." Tô Lăng Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái: "Người ta có thể cướp bóc đến cửa hàng của Bành gia cũng coi như là có bản lĩnh, người bên trong cửa hàng của Bành gia cũng không phải là thương nhân bình thường, những đạo tặc kia có thể đem đồ của bọn họ cướp đi, xem ra là rất lợi hại." "Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là cường đạo a, nghe nói bệ hạ đã hạ lệnh cho cấm vệ quân đi bao vây núi Thước Kiều, muốn đi đánh tan những thứ cường đạo kia đây." Mạc Ninh mang một bộ dạng không có gì ghê gớm lắm nói. Tô Lăng Trạch nhưng chỉ nhàn nhạt nhếch môi, sâu trong tròng mắt lại có mấy phần diễu cợt, chỉ vì một nhóm cường đạo liền huy động cấm vệ quân, Tĩnh Uyên đế, thật sự già thật rồi. Lão.... Đã không còn dùng được. Nhưng. điều này không phải là đúng ý hắn sao? Ngẩng đầu, một phủ đệ lớn cứ như thế hiện ra trước mắt, Tô Lăng Trạch nhìn đại môn không có biển hiệu kia, nheo mắt nhìn một hồi, sau đó chậm rãi đẩy đại môn đi vào. Mạc đại hộ vệ bĩu môi, ừ, hắn cũng biết điện hạ sẽ tới nơi này tới nơi này, cách ba năm ngày cũng sẽ tới nơi này nhìn một chút, hắn cũng không biết, nới này có cái gì tốt mà nhìn, không phải bây giờ cũng chỉ là một phòng trống không ai ở sao. Nơi này đã từng là biệt viện của thái tử, bất quá đã bỏ trống bốn năm. Thái tử Tô Mạc Thiên mặc dù ở tại Đông cung, nhưng bên ngoài cũng có vài tòa biệt viện. Bốn năm trước một tội tư thông với địch phản quốc rơi lên đầu Tô Mạc Thiên, làm cho cả Đông cung trên dưới dính dấp khá nhiều, toàn bộ của cải cũng bị tịch thi, nhưng Tô Mạc Thiên dù sao cung là hoàng tử, mặc dù bị tịch thu nhà cửa, nhưng vẫn không đến nỗi mất mạng, chẳng qua là bị đày đến biên cương. Chỉ bất quá là mọi người không hiều, vì sao thái tử lại rơi vào một tội danh như vậy. Nhưng bọn hắn lại rất rõ ràng, chủ mưu lớn nhất phía sau màn kịch ấy chính là Khúc Vô Nham, mà Tô Lăng Trach. chỉ bất quá là tương kế tựu kế, theo cái bẫy mà Khúc Vô Nham đặt ra mà dồn ép thái tử phủ đến đường cùng. Bởi vì, hắn nhẫn nhịn Tô Mạc Thiên, cũng đã lâu rồi. Tô Lăng Trach vốn đã vô tâm với tranh đấu của hoàng gia, ở dưới đủ loại mưu kế ấy, hắn chỉ lựa chọn tự vệ, vậy mà, sau khi biết được lão thái hâu chính là chết trong tay Tĩnh Uyên đế, hắn lại thay đổi chủ ý, trái lại lại quay ngược dòng, hắn muốn từng bước từng bước đào khoét lực lượng của Tĩnh Uyên đế, sau đó, nắm trong tay mình. Cái gì là phụ hoàng? Ở trước mặt người trong thiên hạ cưng chiều hắn, đơn giản chỉ là đem hắn trở thành mục tiêu, không có quyền lực, lợi dụng hắn, che mắt người đời mà thôi. Cái gì là phụ thân? Sát hại hoàng tổ mẫu thân cận hắn nhất, lợi dụng hắn không có bất kì một tạp niệm nào mà tạo nên hầm băng, sát hại người nhà nữ nhân mà hắn yêu thương, thậm chí gạt bỏ hết thảy của hắn. Nếu như, nói đây chính là phụ thân của hắn. Như vậy, không cần cũng được. Ít nhất, phụ hoàng, ngài cũng chưa từng coi ta là nhi tử, không phải sao. Mạc đại hộ vệ không biết chủ tử nhà mình đang suy nghĩ cái gì, ngôi biệt viện này là sau khi điện hạ lập chiến công, hoàng thượng ban cho, vốn là thuộc về tên Tô Mạc Thiên gì đó kia, hiện tại đến tay bọn họ, Mạc Ninh cảm thấy được đắc ý cùng dễ chịu không thể nói nên lời. Bất quá, tựa hồ như điện hạ lại muốn bán ngôi biệt viện này. Cách những ngày đó, chớp mắt một cái bốn năm đã trôi qua, mau chóng mà trôi qua, phủ trạch này vẫn trống không, đã từng có người hỏi qua phủ trạch này có bán hay không, nhưng sau khi bọn hắn nghe được nơi này đã từng là biệt viện của thái tử tư thông với địch quốc, lại giống như sợ bị nhiễm phải xui xẻo, bỏ chạy như bay. Bất quá ngày hôm trước, lại có một người mua không sợ chết tìm đến cửa, nói muốn mua ngôi biệt thự ày. Hỏi người kia muốn mua làm cái gì, đối phương chẳng qua lại trả lời họ một câu rất đơn giản: "Nuôi khất cái." Dùng nơi đã từng đường đường là biệt viện của thái tử nuôi khất cái, những tên khất cái này.... Thật đúng là có phúc khí. Mà người mua cũng nói, hôm nay sẽ phái người đến xam viện một chút, đoán chừng điện hạ cũng chỉ là tò mò, cho nên cũng tới xem một chút. "Lần trước, những thứ này vừa mới nở hoa không lâu." Trong thoáng chốc, hắn chợt nghe Tô Lăng Trạch nói một câu như vậy, vội vàng nhìn sang theo tầm mắt điện hạ, chỉ thấy trên mấy cây lê, từn quả lê nho nhỏ giòn giã động lòng người, thoạt nhìn lại có màu xanh ngắt. Mạc Ninh nhếch miệng cười một tiếng: "Lần này thời gian điện hạ rời đi đánh giặc quá dài, những cây lê này cũng đã kết hoa ra quả đây mà, điện hạ không muốn nếm thử hay sao? Muốn thử thì thuộc hạ sẽ hái xuống mấy trái cho người." Tô Lăng Trach nhàn nhạt gật đầu một cái, nhìn Mạc Ninh nhún người một cái liền nhảy lên cây, sau khi hái được lại nhảy xuồn, tựa như dâng hiến vật quý đưa cho Tô Lăng Trạch: "Điện hạ ngài nếm thử một chút." Tô Lăng Tạch chọn một quả đưa vào miệng cắn một cái: "Chát." Mạc Ninh sững sờ cười hì hì, gãi gãi đầu xin lỗi: "Cái này chẳng lẽ còn chưa chín?" Tô Lăng Trạch cúi đầu. cũng không nói thêm gì nữa, mà lại đem quả lê nhỏ còn chưa chín kia nuốt vào, nhớ lại lúc ở Mê Vụ Sâm Lâm, nàng cùng hắn đã từng cùng nhau chia sẻ mà trôi qua, tuy có khổ nhưng vẫn ngọt. Ngẩn ngơ ngây người gần một ngày, Mạc Ninh nhìn Tô Lăng Trạch không chút nào muốn rời đi, không khỏi thì thầm một tiếng: "Điện hạ, ngài không phải là muốn ở đây chờ người đến chứ? Thuộc hạ đã nói với ngài là chuyện này đã có Lý lão xử lí rồi." Tô Lăng Trạch có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn: "Chờ người?" Hắn bất quá chỉ là cảm thấy nơi này thanh tĩnh, muốn ở lại nhiều hơn một chút thôi. Mạc Ninh kinh ngạc há miệng: "Điện hạ chẳng lẽ không phải ngài đang đứng đợi người đến mua tòa biệt viện này sao?" Tô Lăng Trạch nhàn nhạt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi: "Bổn vương không có nhàn rỗi như vậy. " "... " Vậy xin hỏi điện hạ, hiện tại ngài rảnh rỗi nhàm chán ở nơi này một ngày không có việc gì làm, chính là bận rộn sao? Mạc Ninh bình tĩnh đi theo phía sau hắn, yên lặng không nói gì. Ban đêm, rặng mây đỏ phía chân trời tô phủ lên khắp cả vùng đất thành màu đỏ, cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, Lý lão mới dẫn một nam tử trẻ tuổi khoan thai chậm rãi đi vào trong ngôi biệt viện. Người nọ thân thể cường tráng thon dài giống thợ săn lỗ mãng, trên hai má khuôn mặt cương nghị để râu rậm rạp, che mất bờ môi, diện mạo không thể nhìn roc còn có một hàng lông mày, còn có một ánh mắt lấp lánh hữu thần như ánh nắng mặt trời chói chan. Bên kia, Tô Lăng Trạch đang muốn rời khỏi, nhìn thấy mặt người tới, chẳng qua là liếc mắt nhìn nhàn nhạt, cũng không lộ ra có bao nhiêu hứng thú. Người nọ nhìn thấy Tô Lăng Trạch cũng là ngẩn ra, ánh mắt lấp lánh xẹt qua một tia sáng thật nhanh, chợt lắp bắp nói nói "Này, người này là, là ai?" Hắn hỏi Lý lão bên người. Lý lão vội vàng giải thích nói: "Vệ thiếu gia, vị này là Tam hoàng tử đương triều, là Lăng Vương điện hạ." "Lăng, Lăng Vương điện hạ?" Người được gọi là Vệ thiếu gia Vệ Tác, trong nháy mắt hai mắt sáng lên: "Ngươi, ngươi, ngươi thật, thật sự là, Lăng Vương, Lăng Vương điện hạ? Ôi mẹ nó, lão, lão tử chính là, chính là thần tượng hắn! Vệ, Vệ Tác bái kiến, Lăng Vương, Vương điện hạ!" Mạc Ninh xem thường một phen, ở đâu ra nam nhân cà lăm này vậy? Nói chuyện như vậy đúng là bất tiện. Còn có, cái gì gọi là... Thần tượng? Có cái giống như vậy sao? Này là có ý gì? Tại sao hắn lại vẫn chưa nghe qua người nào nói năng kì quái như vậy?